Tôi gật đầu với anh ta: “Vậy thì tốt, nếu anh từng là người thôn Hạ Hồ thì dễ rồi, trong thôn đó tôi có... một người bạn.”
Không biết tại sao khi người đàn ông nghe vậy, mặt lại nổi lên sát ý, tôi sợ hãi liên tiếp lùi lại mấy bước, trong đầu nghĩ mình nói sai gì sao? Thật may, sát ý trên mặt anh ta chỉ thoáng qua rồi biến mất,2nhưng sát khí trên người anh ta lại lạnh hơn vừa rồi. Cách ăn mặc của anh ta khác với những người trong thôn, anh ta còn cắt tóc ngắn, nếu như tôi đoán không lầm thì trừ con trai thứ hai của tộc trưởng thôn Hạ Hồ đi du học bên ngoài ra, không ai ăn mặc như vậy cả.
Tôi hơi nghi ngờ, hỏi: “Anh là... Nhị thiếu gia?”
Trong mắt người đàn ông5chợt lóe lên chút ánh sáng lạnh lẽo, anh ta lạnh lùng hỏi tôi: “Cậu biết tôi?” Tôi thành thực lắc đầu: “Không biết... tôi đoán vậy, nhưng tôi biết Hạ Hà, chúng tôi là bạn.” Nói ra những lời này xong tôi cũng hơi hối hận, bởi vì tôi thấy rõ mặt Nhị thiếu gia còn dữ tợn hơn lúc trước mấy phần, may mà tôi đứng cách anh ta khá xa, nếu6không tôi sợ anh ta sẽ xé tôi ra ăn mất.
Nhưng cuối cùng anh ta đè xuống lệ khí trong lòng, cố gắng dùng giọng hòa hoãn nói với tôi: “Tôi không biết Hạ Hà còn có bạn đấy? Hai người quen biết khi nào?”
“Mới vừa nãy..” Tôi thành thật trả lời.
Nhị thiếu gia đột nhiên giận dữ nói: “Nói bậy! Hạ Hà đã chết rồi! Cậu là kẻ lừa gạt từ bên ngoài5đến!”
Trái tim nhỏ bé của tôi lên lên xuống xuống mấy lần, đừng thấy vị Nhị thiếu gia này đẹp trai lạnh lùng, nhưng tính khí giống như một thùng thuốc nổ vậy, sau ba giây liền... Mấu chốt là tôi còn không biết điều gì đã châm ngòi anh ta thành như vậy?
Trước đó tôi từng đoán, người Hạ Hà chờ không phải là anh ta thì chính là anh cả của anh3ta, bây giờ nhìn thấy anh ta ở trong đám sương mù vây nhất thôn Hạ Hồ này... Chẳng lẽ anh ta mới là người Hạ Hà muốn chờ? Nghĩ vậy tôi bèn thử dò xét: “Hạ Hà nói... cô ấy vẫn luôn đợi anh.” Tôi vừa nói vậy, vẻ mặt của Nhị thiếu gia nháy mắt thay đổi thành rất thống khổ, xem ra tôi đoán không sai, người đàn ông hại chết Hạ Hà chính là anh ta. Nhưng không phải cha anh ta đã đưa anh ta đi du học rồi ư? Sao lại chết ở đây?
Nhị thiếu gia đau đớn nói: “Là tôi có lỗi với cô ấy... là tôi thất hứa...” Tôi có thể nhìn ra, vị Nhị thiếu gia này thực lòng yêu Hạ Hà, có lẽ năm đó đúng là anh ta có nỗi khổ bất đắc dĩ... Tôi bèn hỏi những nghi vấn trong lòng, dĩ nhiên cũng là hỏi thay Hạ Hà. “Năm đó tại sao anh lại ra đi... Anh có biết không có ai bảo vệ, Hạ Hà sẽ có kết cục gì không?” Mặc dù giọng nói của tôi khá bình thường, nhưng ý chất vấn lại sắc bén.
Nhị thiếu gia cứng người lại, anh ta nhìn tôi bằng vẻ mặt hối hận và nói: “Nếu như có thể lựa chọn, năm đó tôi tình nguyện chết cùng cô ấy! Nhưng tôi bị cha đánh thuốc mê, sau đó bị trói lại và đưa lên tàu ra nước ngoài ngay trong đêm, lúc tỉnh lại thì tôi đã ở trên biển rồi...”
Sau đó Nhị thiếu gia kể lại đầu đuôi mọi chuyện năm đó cho cái người được coi là “bạn” của Hạ Hà - là tôi nghe, câu chuyện của bọn họ cho tới giờ chưa có ai còn sống nghe được... Thôn Hạ Hồ của bọn họ là nơi không quá lớn, nhưng năm đó, thôn khá nổi tiếng xa gần với cái danh thôn thủ tiết, đầu thôn có hai đền thờ trinh tiết do Hoàng thượng ngự ban, theo thứ tự ban cho người con dâu của nhà họ Lưu là Giang thị cùng nhà họ Lý là Tống thị đã thủ tiết nhiều năm.
Quan trọng nhất là con trai của hai người này đã từng là Tiến sĩ, trong đó con trai của Giang thị còn từng làm quan nhị phẩm, có thể nói hiển hách một đời.
Nhưng không biết có phải một đời kia đã dùng hết âm đức của nhà họ Lưu hay không, mà sau đó người nhà họ Lưu đều mệnh bạc, mấy đời chỉ có độc đinh, vì là con trai duy nhất rất được cưng chiều, nên không có ai từng thi đậu công danh cả. Hạ Hà chính là vợ của nam định cuối cùng nhà họ Lưu - Lưu Thể Quang, cô ấy cũng là tiểu thư của gia đình phú hộ sa sút. Lưu Thế Quang vốn đã yếu ớt từ lúc lọt lòng, cha hắn bị lao phổi mà chết khi hắn chưa chào đời, cho nên từ khi vừa sinh ra, hắn đã được cả nhà họ Lưu yêu thương, che chở cẩn thận cho đến lúc trưởng thành. Đến tuổi lấy vợ sinh con, bà Lưu đã tốn nhiều tiền vẫn không có một mối hôn sự hài lòng. Thật ra nhà họ Lưu lúc bấy giờ đã không bằng trước kia, chỉ có danh tiếng bề ngoài.
Hơn nữa tình trạng sức khỏe của Lưu Thể Quang lúc tốt lúc xấu, cô gái có gia thế khá một chút ai muốn nhảy vào hố lửa chứ? Nhưng bà Lưu mắt cao hơn đầu, bà ta không thèm nhìn đến những cô gái con nhà nghèo. Cuối cùng suy đi tính lại, bà ta chọn Hạ Hà...
Cha Hạ Hà vốn là phú thương ở tỉnh thành, nhưng sau đó người chống lưng ở trên triều bị hạ bệ, cả nhà họ đều bị liên lụy. Tuy giữ được tính mạng của già trẻ lớn bé cả nhà, nhưng tất cả tài sản đều bị tịch thu. Hạ Hà là con gái độc nhất trong nhà, mặc dù cha mẹ rất không tình nguyện, nhưng họ sợ nhỡ xảy ra chuyện gì, đến lúc đó chỉ sợ tất cả nữ quyền đền bị sung làm quân kỹ, vì vậy họ cắn răng gả con gái cho nhà họ Lưu đã từng được ngự ban đền thờ trinh tiết.
Nhắc đến nhà Nhị thiếu gia, cũng là một hộ nhà giàu ở thôn Hạ Hồ này, là con trai thứ hai của tộc trưởng Lý, Lý Thế Đạt. Tổ tiên nhà họ Lý tuy không hiển hách bằng nhà họ Lưu, nhưng mấy đời nhân số đều hưng vượng, hiện tại, một nửa số người ở thôn Hạ Hồ là người nhà họ Lý, cho nên tại thôn Hạ Hồ, nhà họ Lý rất có tiếng nói.
Lý Thể Đạt cả đời buôn bán, nhưng điều làm ông ấy tự hào nhất chính là có ba đứa con trai ngoan ngoãn, tài giỏi hơn người, về điểm này, nhà họ Lưu không thể theo kịp bọn họ. Con trai lớn của ông ấy là Lý Diên Lương, có thiên phú buôn bán từ nhỏ, cho nên Lý Thế Đạt đã đem phần lớn việc làm ăn giao cho con trai cả xử lý từ sớm. Trong ba người con trai, người mà Lý Thế Đạt yêu thích nhất là người con thứ hai - Lý Diên Thần, cũng chính là Nhị thiếu gia. Từ nhỏ Lý Diên Thần đã tinh thông thi từ ca phú, là người có hi vọng sẽ đỗ đạt công danh nhất nhà họ Lý, vì vậy Lý Thế Đạt rất để ý đến người con trai này. Mặc dù mấy năm nay, mọi chuyện nhà họ Lý đều áp đảo nhà họ Lưu, nhưng chỉ có chuyện công danh là vẫn thua họ Lưu. Bởi vậy ông ta vẫn luôn dốc lòng bồi dưỡng con trai thứ hai là Lý Diên Thần, hi vọng anh ta có thể trở thành người làm rạng danh cho nhà họ Lý.
Nhưng mộng đẹp của Lý Thế Đạt tan vỡ khi triều đình bỏ chế độ khoa cử... Nhưng ông ta vẫn không từ bỏ ý định, bởi trong mắt ông ta, bất kể ai làm Hoàng đế, thì trong triều đình ắt phải có quan lại. Thế là ông ta đưa Lý Diên Thần đến trường ở tỉnh học tập để có thể theo kịp với sự thay đổi của bên ngoài...