Người Tìm Xác

Chương 1138



Nghe người kia hồ như thế, tôi lập tức quay đầu chạy tới chỗ đình nghỉ mát, khi tôi thở hổn hển chạy đến nơi, thì quả nhiên thấy một bóng lưng duyên dáng ở dưới mái2đình...

“Chị Hạ Hà! Cuối cùng tôi cũng tìm được chị rồi!” Tôi nói với giọng hưng phấn. Hạ Hà nghe tiếng nói thì quay đầu lại, cô ấy ngạc nhiên: “Sao anh lại quay về đây nữa?”

Tôi5cũng không có thời gian giải thích với cô ấy, bèn nói luôn: “Chị mau nhập vào cơ thể tôi, tôi đưa chị ra khỏi chỗ này! Nhị thiếu gia đang chờ chị ở ngoài thôn đấy.”6Hạ Hà mờ mịt nhìn tôi, trong lúc nhất thời không biết phải làm thế nào... Tôi thấy cô ấy ngẩn người, liền sốt ruột nói: “Ôi! Chị nhanh lên một chút. Nghe tôi nói này, chị5đừng khách sáo, mau chui vào cơ thể tôi đi, nếu không chỉ làm sao ra ngoài được?”

Lúc này Hạ Hà mới hiểu tôi nói gì, cô ấy hơi lo lắng hỏi: “Làm thế có gây hại3gì cho cơ thể của anh không?” Tôi nghĩ thầm trong lòng, Hạ Hà quả nhiên là một cô gái tốt bụng. Mặc dù cô ấy vô cùng muốn gặp Lý Diên Thần, thế nhưng vẫn lo lắng cho sự an toàn của tôi. Nếu tôi nói, như vậy với Lý Diên Thần, tên ác ma đó chắc chẳng thèm nói lời nào mà đã xông ngay lên rồi.

Không ngờ trong lúc tôi đang giục Hạ Hà nhanh lên, thì bỗng cảm giác lạnh sau gáy, một dự cảm xấu bỗng dâng lên trong lòng tôi!

Hạ Hà đang đứng trước mặt đột nhiên biến sắc mặt, hoảng sợ nhìn về phía sau lưng tôi... Thấy cô ấy như thế, trong lòng tôi hồi hộp, thầm nghĩ không xong rồi, sợ cái gì liền đến cái đó, có lẽ vừa rồi kêu to quá, cho nên ma quỷ ở gần đây đều kéo đến chăng? Nghĩ tới đây tôi không do dự nữa, chạy thẳng đến chỗ Hạ Hà, cô ấy đã không tiến vào thân thể của tôi, vậy để tôi tiến đến chỗ cô ấy! Lúc đó tôi chạy đến chỗ Hạ Hà với vẻ mặt thấy chết không sờn, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất là mau mau đem cô ấy ra ngoài...

Đây là lần đầu tiên tôi dùng hết sức để lao đến một... “ma nữ”, cũng là lần thứ nhất tôi cảm giác được cái gọi là va chạm linh hồn! Cảm giác đó giống như đụng vào một khối không khí, rồi trong chớp mắt nó chui vào trong người tôi, tóm lại... Cảm giác này cũng chẳng tốt đẹp gì. Mới đầu tôi nghĩ mọi chuyện rất đơn giản, chỉ cần Hạ Hà đi vào thân thể tối, đem cô ấy ra khỏi thôn Hạ Hồ chắc chỉ mất vài phút? Vậy mà khi tôi để cô ấy “chui” vào cơ thể mình, tôi thấy cả người tự nhiên trầm xuống, ý thức xuất hiện khoảng một đến hai giây thất thần. Dù tôi nhanh chóng lắc đầu cho mình tỉnh táo lại, nhưng trong lòng tôi biết, chuyện không tốt rồi... Cảm giác cùng một linh hồn khác sử dụng thân thể quá là tồi tệ, thậm chí tôi còn không cách nào điều khiển được hai chân của mình.

Tôi gần như sử dụng hết sức lực bản thân mà cũng chỉ bước được lên mấy bước... Sau lưng không khí càng lúc càng lạnh, không cần quay đầu lại tôi cũng biết thứ gì đang tới gần, nhưng bực một nỗi hai chân tôi lúc này rất khó kiểm soát.

“Làm sao bây giờ? Người trong thôn đuổi tới rồi...” Giọng của con gái vang lên từ trong miệng tôi, nghe xong tôi có cảm giác quái dị làm toàn thân không được tự nhiên. Nhưng tôi biết bây giờ không phải lúc để ý mấy thứ này, với tốc độ hiện giờ, chưa đến mười mấy giây nữa chúng tôi sẽ bị thứ ở sau lưng đuổi kịp. Thế là tối hô lên với Hạ Hà: “Chị, chị cũng cử động đi! Nếu không cả hai chúng ta đều không ra được!”

Kết quả là vừa dứt lời, tôi cảm giác đùi phải của mình đột nhiên bước lên một bước, nhưng không biết có phải do đầu óc tôi còn chưa hạ lệnh mà chẩn đã di chuyển, nên một bước này bước rất mạnh nhưng lại làm cho thân thể mất cân bằng mà ngã ra đằng trước... Nếu như không phải tôi phản ứng nhanh vội đưa tay ra chứng, chắc khuôn mặt đẹp trai của tôi đã tiếp xúc thân mật với mặt đất rồi! Với đám đá vụn ở đây, chẳng phải sẽ làm mặt tôi bị biến dạng sao. Tôi chỉ nghĩ bảo vệ khuôn mặt, không nghĩ đến khi chống tay xuống đất đột nhiên cảm thấy đau đớn, đưa tay lên xem thì phát hiện lòng bàn tay không biết đã bị hòn đá sắc nhọn nào cắt trúng, trong nháy mắt máu chảy ra. “A...! Chảy máu rồi!” Giọng nói của Hạ Hà lại một lần nữa xuất hiện từ trong miệng của tôi, tôi lại không nhịn được mà rùng mình một cái. Nhưng lúc này tôi cũng chẳng quan tâm đến tay có bị thương hay không, tôi vẫy tay hai cái cho máu văng ra.

Sau đó tôi kiên nhẫn nói với Hạ Hà: “Chị, giờ tôi sẽ đếm một, hai, ba, nhớ kỹ nhé! Khi tôi đếm đến ba, chúng ta cùng một lúc dùng sức chạy về phía trước... Nhớ, là dùng sức chạy về phía trước!”

“Được, biết rồi.”

Nghe được âm thanh đồng ý của Hạ Hà, tôi yên lặng tích tụ sức lực, sau đó đột nhiên hô to: “Một, hai, ba, chạy!” Có lẽ vì hai linh hồn cùng đồng thời dùng sức, nên lần này dễ dàng hơn lần trước rất nhiều, cơ thể tôi thuận lợi chạy vài bước lên phía trước, nhưng ngay lúc tôi đang định thở phào thì bỗng cảm giác chân nặng trịch! Lúc đầu tôi còn nghĩ chẳng lẽ Hạ Hà không chạy? Tôi định giục cô ấy chạy cho đến khi tôi bảo dừng lại mới thôi! Nhưng khi tôi cúi đầu xuống nhìn thì phát hiện chân trái đang bị một đoàn khí đen quấn lấy, làm cách nào cũng không thể rút ra được... Thấy thể tôi thầm kêu không tốt, tiện tay rút con dao thép trong ống quần bên phải, dùng sức chém một phát vào đoàn khỉ đen đó, nhưng nó giống như vật sống nhanh chóng cuốn lấy cánh tay phải của tôi. Tôi trở nên khẩn trương, vội vàng xoay người muốn thoát khỏi đoàn khí đen, nhưng lại thấy đằng sau có rất nhiều khí đen đang bay lượn... Tuy tôi đã dùng hết sức để thoát khỏi đoàn khí đen cuốn lấy mình, nhưng vì có một linh hồn khác đang tồn tại trong người tôi, dẫn đến cơ thể không được cân bằng.

Có mấy lần tôi sắp thoát được đoàn khí đó, nhưng cơ thể lại không nhận mệnh lệnh từ bộ não, cứ ở lúc quyết định lại không chịu nghe lời! Ngay khi tôi nghĩ nếu không thoát được hay là để Hạ Hà đi ra trước, lại phát hiện toàn bộ đoàn khi đang quấn lấy tôi đột nhiên rời đi, rồi một lần nữa tụ tập lại với nhau... Còn tôi thì trong nháy mắt mất đi trọng tâm mà ngã lăn ra đất.

Tôi thấy đây là một cơ hội, bèn nói thầm với Hạ Hà: “Tôi đếm một hai ba, chúng ta dốc sức chạy ra phía ngoài nhé”.

Nhưng vì không nghe thấy Hạ Hà trả lời nên tôi cũng không rõ cô ấy có nghe thấy tôi nói hay không. Nhưng đã đến nước này, tôi cũng không lo được nhiều như thế, tôi hộ chạy! Cả người đột nhiên vọt mạnh về phía trước...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.