Người Tìm Xác

Chương 1139



Đáng tiếc ý tưởng rất tốt, nhưng lại không thực hiện được, tôi đã nghĩ dựa vào lực bộc phát có thể chạy thêm vài chục bước, dù gì cửa thôn đã ngay trước mắt rồi.

Ai ngờ đúng lúc này tôi cảm thấy người mình đau đớn, cúi đầu xuống xem, tôi phát hiện chẳng biết từ lúc nào trong đám khí đen ở phía sau thò ra vô số bàn tay tái nhợt, bọn chúng giống như những chiếc kim sắt bám chặt lấy cơ thể tôi... Thấy thế, trong lòng tôi lạnh ngắt, lần này tôi hơi chủ quan2rồi, trước đó tôi còn thề thốt với Đinh Nhất, cam đoan rằng mình có thể trở ra, bây giờ có lẽ phải thất hứa... Bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng kêu hoảng loạn của Hạ Hà đang ở bên trong người mình: “Các người không thể vào đây! Không! Các người đừng vào... A! A...Không...” Theo từng tiếng kêu thảm thiết của Hạ Hà, tôi bỗng cảm thấy như có vô số kim châm từ trong đám khí đen đó tiến vào thân thể của mình, đau đớn khiến toàn thân run rẩy, một lát sau cả người tôi đã5đầy mồ hôi. Vào lúc này tôi không thể móc ra rằng thú trong ngực áo ra được, nếu như không phải trên người còn ấn khóa hồn thì chỉ sợ tôi đã sớm bị lệ quỷ chiếm đoạt thân thể. Nhưng cho dù có ấn khóa hồn, thân thể tôi cũng không kiên trì được lâu, nếu còn kéo dài cảm giác đau đớn toàn thân này, chẳng mấy chốc tôi sẽ mất đi ý thức... Cũng không biết Hạ Hà ở bên trong thế nào rồi? Đầu óc tôi hiện giờ đang choáng váng, ngoại trừ oán khí trong6lòng tôi không cảm giác được cái gì cả. Cơn đau dữ dội khiến cơ thể tôi quằn quại không kiểm soát, từng cơn rồi lại từng cơn đau khiến tôi bị co giật... Ý thức theo thời gian dần tan rã.

Cái nơi quái quỷ này, Đinh Nhất không vào được, mà tôi lại không ra được, xem ra hôm nay Trương Tiến Bảo tôi phải chốn thân cùng lũ ma quỷ này rồi... Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, tôi tự nhiên tỉnh lại, nhưng trước mắt là một vùng tăm tối, không nhìn thấy gì cả...5Tôi sờ soạng trong bóng tối tiến về phía trước, tôi nhanh chóng phát hiện con đường dưới chân mình rất bằng phẳng, hay cũng có thể nói là bóng loáng, giống như... đi trên pha lê vậy. Trong lúc nhất thời tôi vẫn không làm rõ được, là do mắt tôi không nhìn thấy gì, hay do tôi đang đi trong bóng tối? Mặc kệ là tình huống nào cũng đều làm tôi có cảm giác bất an, thậm chí cực kì hoảng sợ... Dù vừa nãy bị tay người chết kéo chặt, tôi cũng không có cảm giác sợ3hãi như bây giờ, đây là một cảm giác hoảng sợ dâng lên từ sâu trong tim, giống như tôi đang đặt mình vào một chỗ bị ngăn cách, ở đây không ai có thể giúp tôi, xung quanh ngoại trừ vô cùng vô tận bóng tối thì chẳng còn gì khác! Vừa có suy nghĩ này, tôi liền cảm giác xung quanh vô cùng lạnh lẽo, nếu như có thể lựa chọn, một giây tôi cũng không muốn ở chỗ tối tăm này. Theo bản năng tôi tiến thẳng về phía trước, chỉ sợ hơi dừng lại một chút, cảm giác sợ hãi trong lòng sẽ càng tăng... Cũng may ngay khi tôi đang tuyệt vọng, thì bất ngờ thấy phía trước lóe lên một tia sáng, giống như một ngọn đèn trong đêm tối. Mặc dù tôi không biết sẽ có gì chờ mình ở nơi đó, nhưng sự sợ hãi trong lòng thúc giục tôi nhất định phải tiến về phía ánh sáng. Có được phương hướng rồi, trong lòng tôi cũng bớt một chút lo sợ, đồng thời tôi bước nhanh hơn, hướng về phía ánh sáng. Nhưng chạy một lúc tôi thấy có cái gì đó không đúng, bởi vì không biết từ lúc nào, bóng tối xung quanh tôi đã biến mất, thay vào đó là một mảnh đất hoang vu.

Không cần ở trong bóng tối nữa làm tôi thở phào, điều này ít nhất nói rõ mắt tôi không có vấn đề. Tôi cẩn thận quan sát xung quanh và phát hiện có rất nhiều khói ở khắp nơi, chỗ này giống như vừa phát sinh một trận chiến thảm khốc. Tiếp tục tiến về phía trước, tình huống xung quanh càng lúc càng rõ ràng, tôi thấy rất nhiều đoạn chân tay cụt cũng như thi thể chồng chất như núi ở dưới đất... Lúc này tôi cảm thấy hơi hối hận khi nhìn thấy ánh sáng, bởi vì đặt mình trong bóng tối tuy rằng rất đáng sợ, nhưng sự sợ hãi đó đều bắt nguồn từ trong lòng khi không xác định được hoàn cảnh xung quanh.

Còn bây giờ... Thứ tôi phải đối mặt là cảnh tượng sợ hãi trước mắt, nó kinh khủng đến mức làm tôi không kịp trở tay, mỗi lỗ chân lông của tôi đều cảm giác được sự không bình thường ở nơi này, để cho tôi hiểu được thế nào là chết. Mà quái lạ nhất là một mình tôi đi qua hàng núi thi thể này lại không cảm giác được một hồn phách nào...

Bỗng nhiên tôi nhìn thấy hình như đằng trước có người đang tiến về phía mình. Tuy tôi cách người đó rất xa, xa đến mức không thể nhìn rõ mặt mũi, nhưng dáng hình của người đó... cho tôi một cảm giác vô cùng quen thuộc. Khi hiểu được người đó là ai, trong lòng tôi vô cùng vui sướng, tôi lập tức chạy như bay về phía người đó...

Đi về phía tôi không phải ai khác, chính là Đinh Nhất, cảm giác này thực sự quá quen, tôi chắc chắn sẽ không nhận nhầm, vừa chạy tôi vừa vui sướng hộ: “Anh vào bằng cách nào thể: Không phải chú Lê đã nói dương khí trên người anh quá nặng không vào được hay sao? Anh...”

Nói được nửa câu tôi bỗng nhiên dừng lại, bởi vì khi sắp chạy đến bên cạnh Đinh Nhất, bất chợt tôi cảm thấy một cảm giác khác lạ... Mặc dù thân hình và tư thế đi đường của người này giống hệt Đinh Nhất, nhưng sau lưng anh ta có một khối tử khí khổng lồ, như thể tất cả xác chết trên mặt đất còn không bằng một phần vạn của nó. “Đinh Nhất? Là anh hả?” Tôi nhẹ giọng hỏi. Người kia nghe được âm thanh thì đứng lại tại chỗ, lạnh lùng nhìn tôi... Cảm giác xa lạ trong lòng không ngừng cảnh cáo tôi, người này không phải Đinh Nhất! Đừng tiến về phía trước! Nhưng tôi vẫn không tự chủ được mà tiến dần về phía anh ta, mặc dù Đinh Nhất này cho tôi cảm giác xa lạ, nhưng làm sao tôi có thể nhầm được dáng vẻ của Đinh Nhất: Người này ngoại trừ ánh mắt là khác biệt, còn từ trong ra ngoài chính là Đinh Nhất:

Tôi không biết đây là nơi nào, càng không biết tại sao Đinh Nhất lại trở nên khác lạ như thế, nhưng Đinh Nhất chính là Đinh Nhất... Tôi không thể bởi vì anh ta trở nên xa lạ mà không quan tâm tại sao Đinh Nhất lại ở chỗ này, càng không thể giả vờ như không thấy đám tử khí cuồn cuộn sau lưng anh ta.

Tôi nhỏ giọng hỏi thăm: “Đinh Nhất? Anh sao rồi?”

Không nghĩ tới sau khi nghe tôi hỏi, anh ta lại rút từ phía sau ra một thanh trường kiểm, mũi kiếm hướng thẳng tới cổ họng tôi, mặt anh ta đầy cảnh giác hỏi: “Ngươi là ai? Chẳng lẽ là một thảm của nước Triệu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.