Người Tìm Xác

Chương 1157



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ông chủ Thẩm nghe xong lập tức liên tục tỏ vẻ: “Xin Lê đại sự yên tâm, nhất định tôi sẽ phối hợp hoàn toàn với ngài. Nếu ngài còn cần thứ gì thì cứ nói, bây giờ tôi sẽ đi chuẩn bị cho ngài ngay.” Chú Lê xua xua tay: “Tạm thời không cần, chờ chúng tôi vào điều tra rõ tình hình đã rồi nói...” Khi chúng tôi đi vào trại chăn nuôi, không khí chung quanh lập tức trở nên tanh kinh khủng, cái mũi chó của Đinh Nhất vừa ngửi thấy thì lông mày càng nhăn lại. Tôi không nhịn được phải bịt mũi: “Sao lại có mùi tanh đến vậy?”

Chú Lê đi đến một cái ao gần nhất xem thử, sau đó sắc mặt trầm xuống và nói: “Hầu hết trai ngọc trong này hình như đều đã chết...”

“Không thể nào! Thế thì không phải2ông chủ Thẩm sẽ đau cắt da cắt thịt đến chết?” Tôi hơi giật mình nói.

Lúc này chú Lê thở dài nói: “Nếu thừa lúc thịt trai còn chưa thối rữa thành đen, chưa ảnh hưởng đến màu sắc của ngọc trai, mở những con trai ngọc này ra, có lẽ còn có thể giảm bớt một ít tổn thất...”

Vừa nghe thế, tôi nói một cách bất đắc dĩ: “Vậy là xong rồi, nghe mùi hôi như vậy, đoán chừng trai trong ao đã rữa nát hết cả rồi.” Nói đến đây thì tôi hơi nghi ngờ: “Ấy? Không đúng! Không phải ông chủ Thẩm nói đợt trước ở đây ban ngày có người xử lý, chỉ mấy ngày nay ông ta mới không cho người đi vào sao...? Chẳng lẽ những con trai ngọc này dễ hỏng như vậy? Mới đói bụng hai ngày đã chết cả?”

Chú Lê cũng6lắc đầu đáp: “Khó mà nói, không chừng ông chủ Thẩm cũng không biết hầu hết bảo bối của ông ta đều đã chết thì sao?” Sau đó dựa vào sơ đồ của ông chủ Thẩm đưa cho, ba chúng tôi tìm tới chính xác chỗ cái ao trai già mười tuổi giá trị liên thành kia... Khỏi phải nói, so sánh với những ao nuôi khác mùi hôi xông tận trời, cái ao này lại hơi khác thường.

Trước tiên chú Lê đi đến cạnh ao thò tay khuấy nước ao một chút, có điều mặc dù nước trong ao này không có mùi tanh, nhưng chất lượng nước không trong, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy dưới đáy ao có một đám đen đen lớn cỡ quả bóng đá...

Tôi âm thầm giật mình, nghĩ bụng trai ngọc dưới này cũng lớn quá đi chứ! Nói không chừng có0thể mở ra ngọc trai lớn bằng trái bóng bàn thì sao? Nghĩ đến đây tôi không kìm được thò sát mặt xuống ao nước, muốn nhìn rõ hơn một chút. Mặc dù đời này không nhất định có thể mua được ngọc trai lớn, nhưng mà nhìn một cái cho đã ghiền cũng có thể mà?

Ai ngờ khi mặt tôi vừa mới dán vào nước, đột nhiên cảm thấy sóng ngầm chuyển động. Chờ đến khi tôi có cảm giác không thích hợp thì đã không còn kịp nữa, chỉ thấy dưới nước có một bóng đen cỡ cái chậu rửa mặt động đậy, trong nháy mắt, ánh sáng trắng chói lòa ập vào mặt tôi.

Luồng ánh sáng kia giống như có sức nóng làm bỏng rát hai mắt tôi, khiến tôi nhắm chặt mắt theo bản năng. Nhưng dù vậy, trong mắt tôi vẫn có thể cảm giác5được ánh sáng chói lòa xuyên thấu qua mí mắt như cũ.

Cùng lúc đó trong đầu tôi cũng bắt đầu ầm ầm vang lên, giống như có vô số giọng nói đang thi nhau nói gì đó bên tại tôi, nhưng tôi đều không nghe được một câu nào rõ ràng... Trên thực tế, trong giây phút tôi bị luồng ánh sáng đó lập vào, tối giống như một người gỗ bị đóng đinh ngay tại trận. May mắn là Đinh Nhất liếc thấy nên nhanh tay kéo tôi ra, nếu không tôi đã giống như ba công nhân trước kia, đâm đầu xuống nước rồi.

Nhưng nói thật, tôi bị Đinh Nhất kéo sang một bên rồi, nhưng vẫn nhắm chặt hai mắt như trúng bóng đè, không nhúc nhích đứng ở đó. Chú Lê thấy thế thì đi tới vỗ “bốp” xuống đỉnh đầu tôi.

Ngay lập tức, tôi bị9đánh giật mình tỉnh lại, nhưng vẫn đắm chìm trong những âm thanh ríu rít trong đầu vừa rồi, bởi thế mà lơ ngơ nhìn lung tung xung quanh. Đinh Nhất cho rằng tôi còn chưa tỉnh, nên học theo chú Lê tát cho tôi thêm một cái.

Lần này đánh cho tôi nổi cơn tức, vội giơ tay đẩy anh ta ra: “Đánh tôi làm gì!!” Đinh Nhất thấy tôi đã khôi phục bình thường mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Tôi sợ cái gã kia mà ra...”

Trong lòng tôi cũng lập tức hoảng hốt, suýt chút nữa đã quên mất cái vụ râu ria này, lần trước cái gã kia thừa dịp tôi mất hồn khống chế cơ thể của tôi... Vừa rồi cũng may chú Lê đánh cho tôi tỉnh lại đúng lúc, nếu không chỉ sợ lại để gã kia chui kẽ hở.

Nhưng vừa rồi là chuyện thế nào? Tại sao sau khi tôi bị ánh sáng trắng kia chiếu vào thì trong đầu lại đột nhiên xuất hiện những giọng nói kỳ quái đó chứ? Nghĩ đến đây tôi bèn kể lại chuyện vừa rồi cho bọn chú Lê.

Chú Lê nghe xong thì hơi giật mình nói: “Thực sự to bằng chậu rửa mặt vậy à?” Tôi gật đầu rất chắc chắn, sau đó dùng tay ước lượng độ lớn của thứ kia: “Cỡ chừng... to như thế này này!!”

Tôi thấy dáng vẻ tham tiền của chú Lê là biết trong lòng chú cũng nghĩ y như tôi, cũng muốn xem thử trai ngọc cỡ chậu rửa mặt này có thể mở ra ngọc trai to đến chừng nào. Vì vậy chú lập tức giả bộ đứng đắn nói với tôi: “Nếu là thứ kia tác quái, vậy chúng ta vớt nó lên xem thử xem?”

Tôi thầm vui vẻ, sau đó xoa tay hầm hè phụ họa: “Đúng thể đúng thế, vớt lên xem thử coi có to bằng quả bóng bàn hay không?” Chú Lê nghe vậy trừng mắt lườm tôi: “Nghĩ cái gì đó? Dưới tình huống không có ông chủ Thẩm ở đây, chúng ta không thể mở miệng trai ngọc được! Vớt thứ kia lên cũng chỉ để xác định xem rốt cuộc có phải con trai ngọc lớn nhất kia tác quái hay không thôi!

Ai ngờ chúng tôi đang nói chuyện, chú Lê lại đột nhiên nhận được điện thoại của ông chủ Thẩm. Trong điện thoại, ông ta hơi áy náy nói, chúng tôi có thể dừng lại một lát không? Nói là ông ta có hai khách hàng lớn tới, bây giờ muốn xem trước trai già mười năm tuổi. Nếu là trước đây nhất định là ông ta không dám cho khách hàng xem, nhưng mà bây giờ không phải đúng lúc có chúng tôi ở đây sao, cho nên ông ta nghĩ, có thể để chúng tôi dẫn khách hàng đi xem cùng ông ta hay không?

Tuy rằng vẻ mặt của chú Lê rất khó chịu, nhưng lão cáo già này cuối cùng vẫn không phát cáu, mà nói với giọng điệu không nóng không lạnh: “Vậy bây giờ ông dẫn bọn họ vào luôn đi.”

Tôi ở bên cạnh cũng nghe được bảy tám phần, vì vậy tôi hơi không vui nói với chú Lê: “Chú còn chiều theo cái thói xấu này của ông ta?”

Ai ngờ chú Lê nghe xong lại tỏ vẻ không cho là đúng: “Cháu biết cái gì hả? Không phải trước đó ông chủ Thẩm đã nói rồi sao, ba công nhân kia hầu như đều xảy ra sự cố khi ông ta chuẩn bị muốn sang tay những con trai già này. Vừa rồi chú còn đang rầu rĩ không có cơ hội để thứ yêu ma kia xuất hiện đấy. Được lắm, đúng là vừa buồn ngủ đã gặp chiếu manh, bây giờ có người tới xem trai già không phải vừa hay sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.