Người Tìm Xác

Chương 1162



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trang Hà thấy tôi nghiến răng nghiến lợi nhìn mình thì nhướng mày, nói: “Không phải trong lòng cậu đang mắng tôi đấy chứ?” Tối cười âm hiểm: “Anh đoán xem.”

Đúng lúc này tôi thấy ông chủ Thẩm vừa nãy đi ra ngoài, giờ đang bàng hoàng đi qua đi lại ở phía xa, dường như ông ta muốn tới gần đây nhưng không dám. Chú Lê thấy vậy bèn vẫy tay gọi ông ta: “ông chủ Thẩm!”

Ông ta thấy chú Lê chủ động gọi mình, thì lập tức tươi cười chạy tới: “Thế nào rồi Lê đại sư? Vấn đề ở chỗ này của tôi có giải quyết được không?”

Sắc mặt chú Lê hơi trầm trọng, chú nói: “Vấn đề của ông không nhỏ, nếu gặp phải người bình thường chắc chắn không2nhìn ra vấn đề nằm ở chỗ nào... Thật may là chúng tôi đã tìm ra ngọn nguồn vấn đề, bây giờ chúng tôi cần sự phối hợp của ông.”

Ông chủ Thẩm nghe thể gật đầu liên tục và nói: “Mời đại sư cứ nói, chỉ cần trong phạm vi năng lực của tôi, tôi nhất định sẽ phối hợp thật tốt.”

Chú Lề chỉ đang chờ những lời này của ông ta, chú ấy tiện tay chỉ con trai khổng lồ trên đất và nói: “Đợt con trai nuổi đầu tiên này của ông được nuôi ở chỗ nào?”

Ông chủ Thẩm thấy con trai khổng lồ trên đất thì sắc mặt cứng đờ, trong mắt có sự thấp thỏm lo lắng, hẳn vật này là của quý trong lòng ông ta. Ông ta lau6mồ hôi lạnh và nói: “Lô trai nuôi lấy châu này đều do tôi tự chọn khi tôi mới bắt đầu kinh doanh ngọc trai... Khi đó điều kiện ao nuôi kém hơn ở đây nhiều, tôi thuê một mảnh đất trống, sau đó đào một cái ao lớn làm chỗ nuôi. Do lúc ấy không có kỹ thuật nên chất khá nhiều trai. Sau đó, trong một lần thất bại, tôi đã rút ra được kinh nghiệm nuôi dưỡng... Con trai to này là một trong những con thuộc nhóm còn sót lại khi đó, tôi vẫn cứ nuôi cho đến bây giờ.”

Chú Lê nghe xong gật đầu, nói: “Vậy thì đúng rồi, mảnh đất lúc đó ông thuế không được sạch sẽ, bởi vậy mà con trai này của ông đã nuốt0một số vật ẩm tà vào và nuôi dưỡng thành ngọc trai. Chính thứ này đã tác quái trong hồ nuôi của ông, làm hại chết ba mạng người. Nếu không nhanh chóng giải quyết, chỉ sợ sẽ còn chết nhiều người hơn, mà những cái nghiệp này cuối cùng đều sẽ tính lên đầu ông.”

Ông chủ Thẩm nghe vậy thì hoảng sợ, vội vàng kéo chú Lê lại: “Lê đại sư, vậy theo ngài, bây giờ tôi phải làm gì?”

Chú Lê bấm ngón tay tính toán một hồi rồi nói: “Vậy đi, ngày mai ông tìm một ngôi chùa có công đức lớn, quyên góp ít tiền nhang đèn, sau đó đem thứ này đặt ở trong chùa để thờ, hàng năm được cúng lễ, lâu dần sẽ tiêu trừ âm khí nặng5nề của nó.”

Ông chủ Thẩm nghe xong cũng thấy hơi nhức nhối mà nhìn con trai trên đất, chắc chắn con trai này là con quý nhất trong đám trai của ông ta, cho nên trong lòng khó tránh khỏi tiếc nuối. Cuối cùng ông ta vẫn cắn răng nói: “Được, ngày mai tôi sẽ đem nó đến chùa Linh Ân ở Hàng Châu.”

Nhưng chú Lê lại lắc đầu: “Tin tôi đi, tốt nhất là đưa đến chùa ở Tây Tạng hoặc Nepal..” Ông chủ Thẩm suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Cũng tốt, cũng tốt, vậy tôi lập tức đi sắp xếp... Nhưng thứ này đáng sợ như vậy, nếu tôi trực tiếp đưa nó đi thì liệu có xảy ra chuyện gì trên đường không?”

Nghe ông ta nói vậy, chú Lê9bảo ông ta cứ yên tâm, chỉ cần ông ta liên hệ được với phía chùa ở bên kia, chúng tôi sẽ đi cùng ông ta đưa thứ này đến nơi. Lúc này ông chủ Thẩm mới nhìn sang Trang Hà, lúng túng nói: “Tổng giám đốc Trang, ngài có muốn xem thêm con khác không? Ở đây tôi cũng có những con trai to không kém con này, không khó để tạo ra những hạt châu có chất lượng tốt hơn.”

Trang Hà khẽ thở dài, sau đó lắc đầu nói với ông ta: “Được rồi, xem ra tôi với hạt châu này không có duyên...” Tuy ông chủ Thẩm rất không muốn mất đi một khách hàng lớn như Trang Hà, nhưng ông ta cũng biết, nếu như không nhanh chóng giải quyết nguy cơ trước mắt này, thì có thể ông ta sẽ còn tổn thất thêm nhiều khách hàng lớn khác nữa... Vì vậy ông ta đành tiếc nuối nói: “Vậy cũng tốt, vậy nếu sau này có cơ hội sẽ hợp tác.”

Trang Hà gật đầu, sau đó xoay người lại trợn mắt với tôi một cái rồi chuẩn bị rời đi, mà lúc này chú Lê cũng định dùng một tấm vải đỏ gói con trai trên đất lại. Ai ngờ ngay lúc đó, đột nhiên tôi nghe thấy một giọng nói thâm độc vang lên bến tại mình: “Giữ hạt châu lại...”

Tôi sửng sốt, sau đó lập tức xoay người tìm nơi phát ra giọng nói kia, nhưng tìm mãi vẫn không thấy người đó ở đâu... Và điều kỳ lạ nhất là, dường như chỉ có mình tôi nghe được giọng nói đó, ngay cả người thính lực tốt như Đinh Nhất cũng không có phản ứng nào.

Tôi nhẹ lắc đầu, nghĩ thầm chẳng lẽ mình nghe nhầm? Nhưng vào lúc này, giọng nói đó lại vang lên lần nữa: “Ta nói giữ hạt châu lại!” Lần này tôi có thể khẳng định, đó chắc chắn không phải là ảo giác của tôi, tôi lập tức xoay người tìm xung quanh, muốn tìm được người đàn ông vừa nói chuyện. Lúc này, Trang Hà đã đi được mấy bước cũng phát hiện ra sự khác thường của tôi, anh ta đứng lại, mặt đầy hồ nghi nhìn tôi xem rốt cuộc tôi muốn làm gì. Nhưng tôi không biết phải nói với bọn họ thế nào, vì họ không nghe thấy giọng nói kia, cho đến khi tiếng nói đó vang lên lần thứ ba, tôi mới kinh hãi phát hiện ra rằng, tiếng nói của người đàn ông xa lạ đó phát ra từ chính miệng của tôi.

Lần này đừng nói là tôi, ngay cả Đinh Nhất, chú Lê và Trang Hà đều nghe thấy rõ ràng, ai nấy cũng nhăn mày nhìn chằm chằm vào tôi như thể nhìn thấy cái gì không thể tin nổi vậy.

Tôi không có một chút ấn tượng nào với chuyện xảy ra sau đó, bởi vì ngay lúc tôi nghe thấy cái giọng nói đáng sợ kia được phát ra từ chính miệng của mình, trong lòng tôi có cảm giác sợ hãi không thể nào diễn tả được... Trong nháy

mắt tôi cảm thấy trước mắt tối sầm, không còn biết gì nữa. Mặt dù trong lòng tôi biết có chuyện không hay xảy ra, nhưng tôi không thể làm được gì, bởi vì tôi rõ ràng cảm nhận được ý thức của mình đang bị bao vây trong một mảnh hoang vu.

Thật may là lần này không gặp phải Đinh Nhất sát khí đằng đằng ở chiến trường chất đầy núi thấy biển xương kia nữa, nhưng bị kẹt ở nơi hoang vu này cũng không phải chuyện tốt đẹp gì...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.