Người Tìm Xác

Chương 1163



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tiền Bảo? Cậu tỉnh lại đi!!” Giọng nói của Đinh Nhất vang lên một lần nữa bên tai tôi, tôi mờ mịt nhìn về hướng có âm thanh và thấy anh ta đang lo lắng đứng cách tối tầm một mét.

Toàn thân tôi khó chịu đến nỗi tôi không nhịn được, vươn tay ra với anh ta: “Tôi khó chịu quá! Tới đỡ tôi với!” Đinh Nhất nghe thấy giọng tối, thì lập tức bước đến trước mặt tôi và nói: “Cậu cảm thấy thế nào?” Tôi lắc đầu: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Trên người tôi sao lại đau thế này?”

“Trương Tiến Bảo, nói chuyện phải có lương tâm chứ, cậu đau? Sao cậu không nhìn chúng tôi thử xem?” Tiểu Kim đã đi rồi mà không biết trở lại từ lúc nào, gã tức giận nói với2tôi.

Tôi không hiểu nên nhìn gã ta, phát hiện cả gã lẫn Trang Hà đều rất chật vật, hình tượng tinh anh xã hội lúc trước đều bị hủy hết, ai cũng đầy bụi bặm và mặt mũi sưng vù.

Tôi thoáng khựng lại, sau đó cúi đầu nhìn mình, tôi phát hiện mình cũng không khá hơn bao nhiêu, nhưng nhìn chung vẫn tốt hơn họ một chút...

Tôi hơi chột dạ, hỏi: “Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?” Đinh Nhất nghe tôi hỏi vậy cũng nhìn sang phía tiểu Kim và Trang Hà với ánh mắt đồng tình, sau đó anh ta tỏ vẻ bất đắc dĩ nói với tôi: “Hắn vừa mới ra ngoài...” Tim tôi đập hơi nhanh, đúng là sợ cái gì thì cái đó đến, xem chừng hạt châu này có ma lực rất6lớn! Ngay cả thứ quái vật kia trong cơ thể tôi cũng bị dẫn ra, chỉ không biết vừa rồi bọn họ làm thế nào mà khống chế được tên đó? Sau đó Trang Hà buồn rầu nói với tôi rằng, nếu nói bọn họ khống chế tôi thì không bằng nói thật ra là tôi đánh bọn họ... Thì ra lúc tôi nghe trong miệng mình phát ra giọng nói của một người đàn ông xa lạ thì bọn họ cũng phát hiện ra tôi hơi bất thường. Lúc ấy Đinh Nhất ở gần tôi nhất, anh ta thấy tôi đột nhiên nói câu: “Để hạt châu lại”, sau đó vẫn cúi thấp đầu, không nhúc nhích.

Đinh Nhất định đến xem tôi làm sao thì bị chú Lê kéo lại và nói: “Cách xa nó ra một chút.” Đinh0Nhất nghe vậy lòng run lên, thử thăm dò, khẽ gọi tôi: “Tiến Bảo?”

Lúc này, đầu tiên là “tôi” lắc cổ một cái, sau đó cười âm hiểm, nói: “Đừng gọi nữa, nó bị ta giam rồi. Mấy người thật đúng là phí của giời! Hạt châu tốt như vậy lại muốn đưa đến chùa cúng bái? Quá lãng phí, để ta ăn đi? Chưa biết chừng nhờ nó mà ta với linh hồn Trương Tiến Bảo có thể dung hợp, đến lúc đó nó chính là ta, ta chính là nó... Thể nào hả?”

Trang Hà sắp đi ra khỏi trại chăn nuôi, sau khi nghe thấy lời này liên hứng thú quay lại nói: “Ai dô! Thật là có người như vậy tồn tại ư? Thằng nhóc Trương Tiến Bảo này được đó! Một thân xui xẻo lại có5thể sinh ra nhân vật lợi hại như mi...”

“Tôi” nghe thấy âm thanh thì liếc mắt sang, rồi cười lạnh: “Súc sinh ở đâu ra vậy? Lông còn chưa rụng hết đâu mà dám ở trước mặt ta lắc lư..” Lời này vừa nói ra, sắc mặt Trang Hà lập tức biến thành màu quả cà, chắc anh ta đã sống nhiều năm như vậy rồi mà chưa từng có ai dám nói những lời khó nghe như thể ở trước mặt anh ta. Nhưng Trang Hà không giận mà lại cười, sau đó lật tay thả ra một con bướm trăng. “Tôi” thấy vậy bèn hừ một tiếng: “Sao? Muốn gọi người tới giúp? Vô dụng thôi, trình độ mày thế nào, tao liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, thế thì bạn bè mày tự nhiên9cũng chẳng có kẻ nào mạnh...” Nếu lúc bình thường, tôi mà nói như vậy với Trang Hà thì anh ta đã đốp lại cả trăm câu rồi, nhưng hôm nay anh ta lại không đấu khẩu cùng tối, mà chỉ yên lặng nhìn, như thể đang súc tích lực lượng, để chuẩn bị đánh bất cứ lúc nào

vậy.

Không lâu sau, một vệt sáng vàng từ xa bắn tới, tiểu Kim còn chưa đến, tiếng đã đến trước: “Có chuyện gì mà kêu bà đây trở lại thế? Không phải là lại phát hiện ra bảo bối gì đấy chứ? Anh...” Tiểu Kim nói được một nửa thì dừng, sau đó gã ngạc nhiên hỏi Trang Hà: “Sao hơi thở trên người thằng nhóc này thay đổi vậy? Nó để cho ác ma nhập vào người à?”.

Trang Hà lắc đầu: “Thứ đang ở trong thân thể của thằng nhóc này cũng không phải ác ma gì, mà là một cỗ âm khí mạnh mẽ trước kia bị nhốt ở trong cơ thể cậu ta biến thành quái vật, thứ này cộng sinh với linh hồn Tiểu Bảo, hiện tại nó bị hạt châu này hấp dẫn ra, muốn chiếm đoạt hạt châu Xá Lợi này.”

Tiểu Kim nghe xong, con ngươi hơi co lại, gã đã biết vì sao Trang Hà lại muốn gọi mình trở lại, xem ra dù tất cả mọi người ở đây hợp lại cũng chưa chắc đã đánh được kẻ tự xưng “Ta” trước mắt này. Chắc lúc ấy trong lòng gã đang đang âm thầm hối hận, nếu biết sớm chuyện như vậy thì có thế nào gã cũng sẽ không trở lại.

Lúc này, “tôi” lạnh lùng nhìn bọn họ và nói: “Gọi một con côn trùng tới cũng không thay đổi được cái gì đâu, hôm nay ta chắc chắn phải có được hạt châu này!” “Tôi” nói xong liền xoay người đoạt con trai trên đất, Đinh Nhất thấy vậy cũng không trực tiếp ngăn cản “tôi”, mà đưa chân đá con trai đến bên cạnh Trang Hà.

“Tối” giễu cợt nói với Đinh Nhất: “Thật nực cười! Mày cho rằng hắn có thể chống lại tao ư?” Nói rồi tôi lại hướng về phía Trang Hà nhẹ nhàng vung tay lên, một trận gió mang đầy sát khí lao thẳng về phía anh ta. Thật may là bản lĩnh của Trang Hà cũng không tệ, anh ta lắc mình tránh thoát đòn công kích, sau đó hô tiểu Kim: “Tiểu Kim, nhanh bọc hắn lại.”

Tiểu Kim vẩy tay, một sợi tơ cực mảnh bay ra từ ống tay áo gã, trong khoảnh khắc nó trói hai tay “tôi” lại, trong một khoảng thời gian ngắn “tôi” không thoát ra được. Chú Lê thấy vậy, lập tức nói với Đinh Nhất: “Nhanh đè nó lại.” Nói rồi chú lấy một cái túi da từ trong người ra, sau đó rút một cây châm bạc, chuẩn bị đâm lên đỉnh đầu “tôi”.

Ai ngờ ngay lúc này, sợi tơ vừa rồi còn chắc chắn đột nhiên “phụt” một tiếng đứt mất, sau đó “tôi” cười lạnh nói với mọi người: “Chúng mày thực sự cho rằng cái tơ nhện rách nát đó có thể trói được ta ư?” Trên người “tôi” đột nhiên dùng lực, một luồng khí mạnh mẽ được vận ra hất tung Đinh Nhất đang ghì lấy “tôi”, Trang Hà thấy vậy, không nói lời nào liền vọt tới, cùng “tôi” đánh tay đôi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.