*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ai ngờ khi tôi vừa định giải thích với anh ta về chuyện mình đã giao hạt châu cho người khác, thì lại nghe thấy tiếng nói của Đinh Nhất vang lên bên tai mình: “Tiến Bảo? Sao cậu lại ngủ? Nước đã lạnh rồi...” Nghe được giọng Đinh Nhất, tôi liền giật mình tỉnh lại, quả nhiên ngay lập tức tôi cảm thấy ớn lạnh và hắt hơi mấy cái liên tiếp. Đinh Nhất thấy vậy vội đưa khăn tắm cho tôi: “Cậu vừa bị thương nặng, tuy không có mấy vết thương ngoài da, nhưng nếu không chú ý điều dưỡng thật tốt sẽ để lại hậu quả đấy.” Tôi buồn cười, nói: “Anh hài hước thật đấy, tôi có phải là phụ nữ ở cữ đâu mà lại còn để lại di chứng xấu? Tôi không sao, đừng lo lắng vớ2vẩn! Thân thể ông đây khỏe như vậm! A... Ắt xì!”
Đinh Nhất bất đắc dĩ trừng mắt với tôi: “Mau lau khô người rồi ra ngoài đi! Cậu không thấy cảm giác được nằm trên giường mới thật sự thoải mái sao?”
Nghe anh ta nói thế, tôi vội vàng lau qua người rồi đi ra, lúc này mới nhớ đến giấc mộng kỳ lạ kia, tôi bèn kể cho Đinh Nhất nghe.
Nghe xong, sắc mặt anh ta trầm xuống: “Tôi không quá tin tưởng Trang Hà, nhỡ mà...”
Tối ngắt lời anh ta: “Sẽ không đâu! Tuy bình thường con hồ ly gia Trang Hà này nói chuyện không mấy đáng tin, nhưng tôi tin lần này anh ta chắc chắn biết chuyện gì quan trọng nên làm, nhất định anh ta có thể xử lý tốt thôi. Chẳng qua là lúc đi, tâm tình6anh ta không thoải mái lắm, chắc là bị tên ở trong cơ thể tôi đánh nên tức xì khói đấy... Có thể một thời gian nữa anh ta sẽ không xuất hiện trước mặt chúng ta đâu.”
Đinh Nhất hiếm khi vui vẻ ra mặt thế này, anh ta nói: “Cậu không được nhìn thấy vẻ mặt của Trang Hà khi bị đánh, giống như ăn phải phân chó vậy.”
Tối hơi tò mò nhìn Đinh Nhất, trong đầu nghĩ, từ khi nào mà khẩu vị của thằng cha này nặng như vậy, lại thích xem Trang Hà ăn phân chó?! Đương nhiên là tôi không nói thẳng câu này ra miệng, bởi vì lúc này tôi thực sự cảm thấy lạnh, muốn chui ngay vào chăn đi tìm Chu Công đánh cờ.
Tôi ngủ một giấc, tỉnh dậy thì trời đã tối... Tôi lê cái0cơ thể nặng nề xuống giường và thấy Đinh Nhất đang ngồi yên không nhúc nhích trên ghế salon bên cạnh, đầu cúi thấp, không biết có phải đang ngủ hay không?
Vì vậy tôi từ từ đi tới, muốn đánh thức anh ta dậy, để anh ta lên giường ngủ tiếp, ngủ như vậy trên salon không thoải mái. Nào ngờ tôi vừa đưa tay ra thì bị Đinh Nhất túm lấy, anh ta chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy tàn bạo trợn mắt nhìn tôi và nói: “Ngươi là ai?”
Ánh mắt này quá quen con mẹ nó thuộc, người này không phải Đinh Nhất, đó là kẻ giết người như ngỏe - Võ An Quân! Cơ thể tôi lập tức cứng đờ, quỵ ngã ra sau, tiếp đó tôi quát to một tiếng rồi bật dậy từ trên giường. Chuyện gì5thế này? Chẳng lẽ vừa rồi tôi đang nằm mơ? Lúc này tôi mới hổn hển xoay người xuống giường, muốn tìm điện thoại di động xem mấy giờ rồi, tìmrất lâu tôi mới thấy điện thoại trên bàn trà và nó sắp hết pin. Mở điện thoại lên xem, đã hơn 8 giờ tối, tôi mơ mơ màng mãng gãi mái tóc bù xù, trong đầu nghĩ không biết thằng cha Đinh Nhất này chạy đi đâu rồi? Tôi vội vàng sạc pin cho điện thoại rồi gọi cho Đinh Nhất.
Thật may điện thoại vừa reo hai tiếng thì anh ta bắt máy, thì ra ông chủ Thẩm lo phong thủy trong nhà có vấn đề, nên lúc chiều mời chú Lê đến xem giúp, chú Lê thấy tôi ngủ say, bèn bảo Đinh Nhất đi một mình làm trợ thủ cho chú9áy. Nghe thấy thế, lòng tôi thở phào nhẹ nhõm, đúng lúc này bụng tối vang lên òng ọc, tôi dặn họ lúc về nhớ mua đồ ăn cho tôi, ông đây đã hơn một ngày chưa có cái gì vào bụng rồi.
Nhưng tôi đợi đến hai tiếng rồi mà chú Lê vẫn còn chưa xong việc?! Cuối cùng tôi không chịu nổi được nữa, quyết định tự đi ăn một mình, thể cho nhanh.
Tắm qua một cái, tôi thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi ra ngoài, vì cái bộ ngày hôm qua trên người tôi thực sự không thể nhìn được nữa.
Ra khỏi khách sạn, tôi phát hiện buổi tối ở cái huyện này khá náo nhiệt, xe cộ đi lại tấp nập, sầm uất. Tôi đi theo dòng người tới một nơi tương tự như chợ đêm của địa phương và lập tức bị mùi thơm bên trong hấp dẫn, tôi hưng phấn đi vào trong. Nhưng đi hết một vòng, tôi phát hiện các món ăn ở nơi này không hợp khẩu vị với một người miền Bắc gốc như tôi. Đừng thấy vừa rồi đứng bên ngoài ngửi mùi rất thơm, nhưng đi vào nhìn đều là những thứ quà vặt địa phương mà tôi chưa từng thấy bao giờ.
Nhưng tôi đói lắm rồi, đành phải mua lại hai cái bánh có tên là “Chén đèn dầu”, món này có vẻ giống bánh rán lỗ tại ở chỗ chúng tôi, hi vọng mùi vị không tệ. Nhưng tôi ăn một miếng thì thấy, đây chẳng phải là bánh rán lỗ tai đấy ư? Sao nó lại được gọi là “Chén đèn dầu” nhỉ?
Tôi vừa đi vừa ăn, chỉ một loáng sau, hai cái bánh chén đèn dầu đã vào hết trong bụng, nhưng không có thịt thì chưa thỏa mãn tôi được, làm sao tôi có thể cam tâm chỉ ăn hai cái bánh chén đèn dầu này chứ? Tôi tiếp tục đi sâu vào trong chợ đêm, muốn tìm xem có thức ăn ngon gì để ăn thêm không? Nhưng vừa đi được hai bước, tôi cảm giác có ai đó chợt ôm lấy bắp đùi mình...