Người Tìm Xác

Chương 1166



Tôi cúi đầu nhìn thì thấy một đứa bé gái khoảng bốn, năm tuổi đang ôm chặt lấy đùi tôi, quần áo trên người cô bé rất rách rưới, không giống con nít nhà bình thường, sau khi ôm lấy tôi, cô bé đưa bàn tay cáu bẩn lên xin tôi...

Tôi thấy vậy nhất thời mềm lòng, đứa trẻ nhỏ thế này2đã phải ra đường ăn xin? Người lớn trong nhà sao lại để như vậy? Tôi lấy ra mười đồng tiền, từ từ ngồi xổm xuống hỏi cô bé: “Cháu muốn không?” Nhìn thấy tiền, mắt cô bé sáng lên, nó vội vàng gật đầu và dùng giọng non nớt nói: “Muốn...” Tổi bật cười: “Được, vậy cháu trả lời cho chú6mấy câu hỏi, chú sẽ cho cháu mười đồng này.” Vừa nghe vậy, trên mặt cô bé tỏ ra hơi do dự, nhưng đồng thời nó cũng nhìn từ mười đồng đầy khao khát, sau đó nó hơi sợ sệt gật đầu: “Được, vậy chú hỏi đi.” “Cháu năm nay mấy tuổi?” Tôi cố gắng để giọng mình nghe thật dịu dàng.0Trên mặt cô bé thể hiện sự vui mừng, xem ra vấn đề này không có gì khó đối với nó, nó lập tức lên tiếng trả lời tôi: “Cháu năm nay năm tuổi rưỡi!” Tôi tươi cười gật đầu, tiếp tục khích lệ cô bé: “Rất tốt, cha mẹ cháu đâu? Bọn họ ở nơi nào?”

Ai ngờ tôi vừa hỏi cầu5này, một cô bé lập tức tỏ vẻ sợ hãi, giống như tôi không phải đang hỏi cha mẹ của bé mà là đang hỏi con sư tử hay con cọp rất đáng sợ vậy... Tôi thấy vậy bèn vội hỏi cầu khác: “Chú cho cháu mười đồng, cháu sẽ dùng làm gì?” Cô bé không hề nghĩ ngợi nói: “Tiền phải9giao cho dì ạ.” Tôi nghi ngờ: “Dì ư? Tại sao không giao cho cha mẹ cháu?” “Dì chính là mẹ...” Cô bé nói với vẻ khiếp đảm.

Tôi nghe mà trong lòng lại hoài nghi thêm mấy phần, cô bé gái trước mắt tôi vốn đang ở tuổi đi học nhà trẻ, tại sao lại đi ăn xin trên đường! Cứ cho là cha mẹ khó khăn không nuôi nổi nó đi, vậy thì cũng phải là tự bọn họ ra phố xin ăn chứ sao lại để con đi thế này, chỉ hi vọng đừng như những gì tôi đang đoán... Cuối cùng tôi đưa cho cô bé mười đồng, bởi ánh mắt của cô bé quá chờ mong nên tôi không nỡ lòng không cho tiền cô bé. Cô bé nhận được tiền, liền lập tức xoay đầu chạy mất.

Nhưng dẫu sao cô bé cũng chỉ mới mấy tuổi, chỉ cần tôi có lòng muốn đi theo vẫn có thể bám theo được. Lúc này tôi đã sớm quên mất mục đích ban đầu của mình đến đây làm gì, bởi vì tôi nhất định phải biết rõ, rốt cuộc cô bé kia có phải là đi ăn xin cùng cha mẹ ruột của mình không.

Sau đó tôi theo chân cô bé tới một con hẻm sâu, so sánh với chợ đêm náo nhiệt ở bên ngoài, thì nơi này đúng là một thế giới khác, trong này đầy nước bẩn tù đọng, thỉnh thoảng còn có chuột chạy qua. Nhưng dường như cô bé không thèm để ý, vẫn đi sâu vào trong con hẻm hun hút...

Tôi theo sát phía sau, chưa kịp đi đến nơi, tôi đã nghe thấy trong chỗ sâu nhất của con hẻm vang lên giọng đàn bà đang cáu kỉnh mắng: “Con nhóc chết tiệt này, sao giờ mày mới về? Chết ở đâu cả tôi vậy? Tiền đâu? Có một tí thế này thôi à, mày bị điên à, cả tối mà chỉ xin được từng này thì nuôi mày được cái tích sự gì! Suốt ngày chỉ biết ăn! Chỉ có tí tiền thế này, buổi tối không được ăn cơm!”

Tôi nghe xong mà giận quá, đây sao có thể là mẹ ruột của cô bé chứ?! Đúng là không biết nên nói gì nữa, đời bây giờ hạng người nào cũng có... Nghĩ vậy, tôi liền thả chậm bước chân, đi vào trong sân của ngôi nhà cuối con hẻm.

Tôi bắt gặp một người phụ nữ mập mạp đang dùng sức vặn lỗ tai đứa bé gái kia, miệng bà ta không ngừng mắng những lời tục tĩu, có những từ ngữ ác độc đến mức một người lớn như tôi đây cũng phải choáng váng. Đây thực sự là mẹ ruột của đứa trẻ ư? Vấn đề này lại một lần nữa nảy ra trong đầu tôi.

Thật ra tôi cũng biết, loại chuyện này xảy ra ở khắp nơi trong cả nước, nếu tôi thực sự muốn nhúng tay vào chuyện của từng người, thì có một chết cũng quản không hết! Nhưng không biết tại sao, tôi vừa nhìn thấy ánh mắt của cô bé kia là trong lòng mềm nhũn, không nhịn được suy nghĩ muốn biết tại sao cô bé lại phải ra phố ăn xin?

Chắc do phát giác có người tới, người phụ nữ mập mạp đột nhiên buông lỏng tay, sau đó lạnh lùng nhìn về phía tôi và nói: “Anh tìm ai?” Tổi nhìn xung quang cái sân nhỏ vừa bẩn vừa rách nát, sau đó chỉ vào cô bé vừa được bà ta buông ra: “Tôi tìm cổ bé...” Người phụ nữ mặt đầy cảnh giác nói: “Tìm nó làm gì?” Tôi lớn tiếng nói: “Tôi bị mất đồ, vừa rồi cô bé này ở gần tôi nhất, tôi không tìm nó thì tìm ai? Chị là ai? Cha mẹ nó đâu?” Cô bé cũng không ngờ tôi sẽ nói vậy nên giật mình nhìn về phía tôi, có lẽ một chút ấn tượng tốt với tôi khi nãy đã biến mất hết rồi. Người phụ nữ to béo kia nghe vậy thì cười lạnh, nói: “Tôi có thể là ai? Tôi chính là mẹ nó! Tự cậu làm mất đồ lại đổ lên người một đứa bé, cậu không thấy thẹn à?” Tôi gật đầu, sau đó mặt tâm trạng nói: “Đúng, chị nói vậy tôi thấy đúng là hơi xấu hổ, nhưng tôi bị mất đồ khá quan trọng, lúc ấy lại chỉ tiếp xúc với cô bé này...” Chị ta thấy tôi không có chứng cớ, bèn trừng mắt nói: “Cậu mất đồ ở đâu thì đến đó mà tìm, đến tìm con nhà tôi làm gì? Đi nhanh đi, không đừng trách tôi không khách sáo!” Ai ngờ đúng lúc đang nói, lại có hai đứa bé trai khác từ ngoài trở về, trông hai đứa kia lớn hơn cô bé này mấy tuổi, trên tay đứa nào cũng nắm một xấp tiền, chắc là vừa rồi đi xin ở bên ngoài về. Tôi thấy thế thì cười lạnh, nói: “Ôi, hai đứa này cũng là con chị à? Quốc gia chúng ta vừa mới cho đẻ hai con, mà chị đã sinh cả ba đứa?” Mặt của người phụ nữ béo kia lúc đó lúc trắng, chị ta định phản bác tôi mấy câu, nhưng chắc không muốn quá gây chuyện nên nuốt lời trở vào, chị ta quay sang tát cô bé một cái: “Nói! Có phải mày trộm đồ của người ta không?” Cô bé vừa sợ vừa oan ức nên khóc ầm lên, tôi thấy vậy vội ngăn cản chị ta: “Sao chị lại đánh con bé! Không hỏi nó xem đã xảy ra chuyện gì à? Hay vốn đứa nhỏ này không phải con ruột của chị?”

Hai đứa bé trai về sau nghe tôi hỏi như vậy, đột nhiên đồng loạt nhìn về phía tôi, như thể đồng ý với lời tôi nói... Xem ra không chỉ có cô bé gái không phải do chị ta sinh ra, mà ngay cả hai đứa bé trai này cũng không phải con ruột của chị ta!

Chắc bị tôi nói đúng tâm sự, chị ta lập tức giận dữ nói: “Mày từ nơi nào đến! Dám tìm bà đây gây sự, sao không đi hỏi thứ xung quanh đây xem chị Hồng tạo ở chỗ này có sợ ai không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.