Người Tìm Xác

Chương 1167



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi biết bây giờ phải báo cảnh sát, ai ngờ ngay lúc tôi vừa mới bấm được hai số 11, đang định bấm thêm số 0 thì đột nhiên sau gáy có cảm giác đau đớn, cơ thể tôi theo bản năng ngã người về phía trước rồi quỳ trên mặt đất. Ở thời khắc ý thức của tôi dần dần mơ hồ, tôi thấy mấy đôi chân đàn ông bước tới trước mặt mình, tiếp theo trời đất quay cuồng, cơ thể tôi ngã xuống đất. Lúc ấy, trong đầu tôi có một suy nghĩ: Lần này xong rồi, bị đám súc sinh này giết người giật khẩu rồi... Ấn tượng cuối cùng của tôi là nhìn thấy một gương mặt đàn ông đầy hung bạo ngồi xổm xuống nói với tôi: “Tao2thấy mày đúng là chán sống rồi?” Sau đó mắt tôi tối sầm, không biết gì nữa. Tôi đúng là không thích hợp làm hiệp sĩ một người một ngựa, nói ra thật quá mất mặt! Tính ra tôi cũng coi như người đã trải qua trăm trận chiến, nhưng không ngờ hôm nay lại lật thuyền trong cái mương nhỏ này... Không biết đã qua bao lâu, tôi mơ hồ nghe thấy xung quanh có người không ngừng kêu gào thảm thiết, dù không nhìn thấy gì cả, nhưng tôi có thể cam đoan đây không phải là chính tôi đang gào!

Từ bước sóng của âm thanh thì không chỉ có một người đang kêu gào, hình như có người nào đó đang hành hạ mấy người đàn ông cùng một lúc, chỉ6nghe những tiếng thét này thôi cũng làm cho người ta ớn lạnh, chứ đừng nói gì đến chuyện nhìn tận mắt. Những âm thanh kia đứt quáng, khi thì vang lên ngay bên tai tôi, khi lại giống như truyền đến từ nơi xa... Cho đến khi có người đột nhiên gỡ dải bịt mắt của tôi xuống, tiếp đó có thứ ánh sáng chói lóa chiếu vào mắt tôi. Theo bản năng, tôi muốn giơ tay lên che mắt, nhưng tôi phát hiện cơ thể mình chẳng có chút sức lực nào, sau đó tôi nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng nói của hai người đàn ông...

“Sao rồi? Có cứu được không?”

“Không biết có cầm cự được đến khi đến bệnh viện không, chỉ có thể tiêm cho anh ta một0mũi trợ tim trước đã...”

“Mấy người còn lại thế nào?” “Không chết được, nhưng tay chân có khi bị tàn tật rồi.”

“Đều do thằng nhóc này làm à?”

“Ừ, vừa rồi cảnh sát nói vậy, bọn họ còn cố ý dặn dò là không thể cởi còng tay ra...” Tôi nghe mà trong lòng rất tò mò, muốn biết họ đang nói ai vậy? Tôi được người đến cứu? Lúc này cơ thể tôi đang dần hồi phục lại tri giác, trừ việc sau gáy hơi đau thì còn lại không sao... Trong lúc mơ hồ, tôi thấy mấy người mặc đồ trắng như lắc lư trước mặt tôi, có cả nam lẫn nữ, dù tôi nhìn không rõ, nhưng từ mùi trong không khí xung quanh, tôi có thể nhận ra, nơi này chắc5chắn là bệnh viện. Đột nhiên, tôi cảm thấy ngực chợt lạnh, trong đầu nghĩ, ai cởi quần áo của tôi ra vậy? Tiếp theo là một cảm giác tê dại nhói đau làm cơ thể tôi run cả lên, tôi lập tức thấy ý thức của mình tỉnh táo lại. Nếu như lúc này tôi có thể nói chuyện, tôi chắc chắn sẽ quát ầm lên: “Đừng sốc điện nữa, ông đây tỉnh rồi!” Nhưng đáng buồn là, sau khi bị sốc điện ba lần, tôi mới có thể miễn cưỡng phát ra những tiếng hừ hừ, cuối cùng mấy vị thiên sứ áo trắng kia cũng dừng lại, không sốc điện cho tôi nữa. Tôi vội vàng thở, tôi cảm thấy có ai đó đến và vỗ vào mặt mình, còn vỗ9mạnh nữa chứ, tôi cố gắng mở to mắt và thấy một người bác sĩ nam đeo kính đưa hai ngón tay ra, hỏi tôi: “Đây là số mấy?”

Nghe xong, tôi dùng sức lắc đầu, muốn cho hình ảnh trước mắt ổn định một chút, bởi vì tôi bây giờ nhìn mọi thứ xung quanh đều như có bóng chồng lên nhau vậy.

“Hai.” Tiếng nói yếu ớt làm tôi nghi ngờ đây thật sự là âm thanh do tôi phát ra ư?

“Anh tên là gì? Anh biết đây là đâu không?” Bác sĩ nam đó hỏi tiếp. “Tôi là... Trương Tiến Bảo... Nơi này là bệnh viện?” Tôi nói đứt quãng. Bác sĩ nam nghe xong liền quay sang nói với y tá bên cạnh: “Nói với đồng chí cảnh sát bên ngoài là người bệnh đã ổn, nhưng bây giờ vẫn chưa thích hợp để lấy khẩu cung, anh ta cần thời gian nghỉ ngơi...”

Bác sĩ nói xong, xoay người định đi ra ngoài, mặc dù cơ thể tôi vẫn còn rất yếu ớt, nhưng thần trí đã hoàn toàn khôi phục, tôi bèn kéo vạt áo của bác sĩ lại và nói: “Tôi bị sao vậy... Vì, vì sao tôi lại ở chỗ này?” Người bác sĩ nam đó không thể gỡ tôi ra, đành phải kiên nhẫn nói với tôi: “Anh bị đánh vào đầu, có thể sẽ bị mất trí nhớ tạm thời, nhưng nếu anh phối hợp với sự điều trị của bác sĩ thì sẽ phục hồi nhanh thôi. Còn việc vì sao anh bị tập kích và sau đó xảy ra chuyện gì thì phải dựa vào sự hồi phục trí nhớ của anh mới có thể có đáp án được.” Sau khi nghe vậy tôi gật đầu, tôi buông lỏng tay ra, an tâm ngủ thiếp đi, dù sao tôi cũng đang ở bệnh viện, tôi tin là họ sẽ nhanh chóng liên hệ với chú Lê và Đinh Nhất thông qua danh bạ trong điện thoại của tôi... Tôi không biết mình đã ngủ mê man bao lâu, trong lúc tôi đang ngủ, thỉnh thoảng có y tá đến kiểm tra tình hình của tôi, nhưng riêng chú Lê và Đinh Nhất mãi chẳng thấy xuất hiện, chẳng lẽ đến giờ bọn họ còn chưa biết tôi xảy ra chuyện rồi sao?

Chờ khi tôi thực sự tỉnh lại thì đã là ba ngày sau, nhưng tôi vẫn không thấy chủ Lề và Đinh Nhất xuất hiện, người đầu tiên mà tôi nhìn thấy lại là hai cảnh sát mặt đầy nghiêm túc... Cảnh sát thì tôi đã thấy nhiều rồi, cho nên tôi rất dễ dàng phân biệt được ánh mắt họ nhìn tôi, hiển nhiên ánh mắt họ nhìn tôi lúc này chính là ánh mắt nhìn nghi phạm! Trong đầu tôi nghĩ, tôi không phải là người bị hại à? Sao hai người cảnh sát trước mặt lại nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy?

Tôi muốn ngồi dậy để nói chuyện với họ, nhưng lúc tôi ngồi dậy thì phát hiện tay mình bị thứ gì đó kéo lại, vừa cúi đầu nhìn, trong lòng tôi lập tức như có ngàn con thảo nê mã vừa chạy qua!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.