*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chúng tôi một trước một sau đi trên đường cái yên tĩnh, dù sao đến giờ này đúng là chẳng có mấy người lang thang trên đường cả. Ai ngờ đi mãi đi mãi, “tôi” đột nhiên quay đầu lại nhìn Đinh Nhất bằng vẻ mặt nghiền ngẫm và nói: “Quan hệ của mày và Trương Tiến Bảo rất đặc biệt, không thân chẳng quen, nhưng lại có mối liên quan ràng buộc lẫn nhau chém cũng không dứt... Thú vị. Còn nữa, rốt cuộc mày là ai?”
Đinh Nhất bị “tôi” hỏi cho khựng lại, anh ta nhìn “tôi” mà không hé một lời nào, nếu ánh mắt có thể dùng để tấn công thì lúc này “tôi” đã sớm chịu mười2ngàn điểm bạo kích từ ánh mắt của anh ta rồi. Cuối cùng vẫn là “tôi” từ bỏ trước, giơ hai tay lên cao và lùi về phía sau nói: “Tao chỉ hỏi một chút, không muốn nói thì thôi, làm gì phải bày ra cái mặt thối hoắc thế? Cũng chỉ có Trương Tiến Bảo có thể chịu được cái mặt chết chóc chẳng cảm xúc này của mày...” Cứ như vậy, Đinh Nhất và “tôi” thong thả nện bước trên đường, đến tận khi sắc trời tờ mờ sáng. Trong quá trình đó, từ đầu đến cuối Đinh Nhất vẫn không nghĩ ra cơ hội khiến “tôi” đột nhiên xuất hiện là cái gì, bởi vì anh ta không tin6“tôi” có thể muốn ra lúc nào thì ra.
Có lẽ là vì trời sắp sáng, cũng có lẽ vì đi mệt quá, hoặc là “tôi” đã chơi đủ rồi, tóm lại là “tôi” từ từ chậm rãi đi bộ về hướng khách sạn. Nhưng khi chúng tôi sắp đi đến cửa khách sạn, Đinh Nhất đột nhiên lạnh giọng hỏi “tôi” một vấn đề: “Mày làm thế nào ra ngoài được?” Nghe vậy, “tôi” quay đầu lại cười thần bí với anh ta: “Mày đoán xem?” Lúc này, khóe mắt Đinh Nhất hơi trễ xuống, mắt sáng như đuốc nói: “Một ngày nào đó tao sẽ nghĩ cách diệt mày...”
Không ngờ “tôi” nghe xong lại phụt cười: “Một ngày nào đó mày0sẽ phát hiện thật ra tao và Trương Tiển Bảo không có gì khác biệt... Tao biết ở trong lòng mày, tao không thể nào so sánh được với cậu ta. Nhưng mày nhớ cho kỹ, tao biết hết mọi chuyện của cậu ta, nhưng cậu ta lại hoàn toàn không biết gì về tao cả.” Nói tới đây, đột nhiên “tôi” lộ ra gương mặt cười xấu xa: “Mau vào đi thôi! Nếu không mày sẽ phải công tạo lên tầng đấy.” Nói rồi, “tôi” chạy vào khách sạn trước Đinh Nhất.
Kết quả khi “tôi” đi vào sảnh lớn của khách sạn lại không hướng tới phía thang máy, mà nhanh chân chạy tới ghế sô pha trong sảnh, đặt mông5ngồi xuống, sau đó ngủ lịm đi không hề báo trước, hoặc cũng có thể nói là hôn mê bất tỉnh... Sau đó thì tôi tỉnh lại.
Khi tôi nghe Đinh Nhất kể lại chuyện đã xảy ra cả đêm nay, mới biết rốt cuộc mình thấy không đúng chỗ nào, đó là cảm giác no ứ hự trong dạ dày. Tôi cảm thấy lúc này trong cổ họng mình có thứ gì đó muốn phun ra.
Vì thế tôi lập tức khổ sở chạy tới phòng vệ sinh trong sảnh ói mửa không ngừng, cuối cùng suýt nữa nôn ra cả mật... Tôi vừa nôn vừa chửi thầm, cái tên này rốt cuộc đã ăn bao nhiêu thứ thể hả? Ăn đến9nỗi thành ra thế này đây? Đâu có phải ma đói đầu thai đâu?!
Hôm đó suýt nữa tôi thật sự không lên nổi máy bay, gần như suốt đường đi đều cầm một cái túi nôn, nôn khan không ngừng. Trong khoảng thời gian đó, Viên Mục Dã thấy tối ghê tởm đến nỗi này, bèn nói nếu thật sự không được thì đối vé đi, sau đó đến bệnh viện khám thử xem!
Tôi liên tục xua tay nói: “Mau đi đi, bát tự của tôi và nơi này không hợp, tôi không muốn đi bệnh viện ở đây đâu!”
Cuối cùng, mấy người chúng tôi coi như bình an về đến nhà, vừa mới xuống máy bay, tôi đã nhận được điện thoại của Bạch Kiện, nói là buổi tối anh ta phải mở tiệc tẩy trần cho tôi. Nghe vậy, tôi chịu đựng cảm giác muốn nôn ra và nói với anh ta: “Hôm khác đi, hôm nay tôi thật sự không đi được. Còn về lý do cụ thể tại sao thì anh cứ tự hỏi tiểu Viên ấy.” Tôi vừa nói vừa cố nén cảm giác buồn nôn mãnh liệt trong bụng.
Bạch Kiện nghe giọng điệu tôi không đúng nên cũng không miễn cưỡng, anh ta bảo vậy chờ thêm mấy ngày tôi khỏe hơn rồi nói. Sau khi cúp điện thoại của Bạch Kiện, tôi lại úp mặt vào túi nôn ra một đống nước chua, đồng thời tôi cũng cảm nhận sâu sắc có lẽ mình thật sự sắp toi rồi.
Cuối cùng Đinh Nhất vẫn mạnh mẽ xách tối đến bệnh viện, nói thật tôi thực sự hơi có tật giấu bệnh sợ thầy, đặc biệt là đi khám dạ dày, cmn không phải cắm ống từ phía trên xuống thì là thụt ống từ phía dưới lên, tóm lại tưởng tượng đến cái nào cũng đều rất không hay ho.
Cũng may lần này bác sĩ làm kiểm tra bước đầu cho tôi rồi nói: “Tình trạng này của cậu chắc là không có vấn đề gì quá lớn, tôi kể cho cậu một ít thuốc chống nôn về uống trước. Còn nữa, mấy ngày nay ăn một ít thức ăn lỏng dễ tiêu hóa, để dạ dày nghỉ ngơi mấy ngày...” Đinh Nhất nghe đến đây thì hỏi bác sĩ: “Không cần phải soi dạ dày sao?”
Huyệt Thái Dương của tôi nhảy dựng, lập tức có xúc động muốn qua đá anh ta một cú, nhưng sau tôi lại nghe thấy bác sĩ lắc đầu nói: “Cậu ấy thường xuyên nôn khan như vậy nên không thể soi dạ dày, về uống thuốc quan sát mấy ngày trước đã, nếu vẫn không yên tâm thì chờ cậu ấy không còn nôn khan nữa rồi đến làm kiểm tra soi dạ dày thử sau.”
Vừa nghe vậy tôi liền nghĩ bụng, nếu ông đây không còn nôn, ông đến bệnh viện làm con khỉ gì! Uống thuốc xong rồi, tôi cảm thấy khá hơn một chút. Thật ra là cá nhân tôi cảm thấy, sở dĩ tôi không ngừng nên khan như vậy hoàn toàn là vì yếu tố tâm lý, chứ chẳng phải là do dạ dày tôi xuất hiện vấn đề gì.
Mấy ngày sau, tôi không hề thèm ăn, rất có xu hướng sắp thành Phật. Cứ đến đêm là Đinh Nhất thức suốt không ngủ trông chừng tối, nhưng cái tên kia vẫn không xuất hiện lại. Sau này tôi thấy Đinh Nhất còn tiếp tục đảo lộn ngày đêm như thể cũng không phải cách, nên dứt khoát bảo anh ta dọn về phòng tôi ngủ luôn đi, tôi cảm thấy bằng năng lực cảm giác của Đinh Nhất, kể cả tên kia đột nhiên xuất hiện khi anh ta ngủ say, anh ta cũng có thể lập tức cảm nhận được...
Nửa tháng sau, tôi được chú Lê chăm bẵm cẩn thận, rốt cục đã khôi phục việc ăn uống như lúc ban đầu, chỉ là từ nay về sau tôi thề độc, không bao giờ uống một giọt rượu nào nữa.