*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Vài lần Bùi Tông Lâm xuống núi đều khéo trùng hợp gặp được cô ta, đây đúng là vận mệnh đã định sẵn từ trước! Tuy rằng Bùi Tông Lâm ăn mặc như đạo sĩ, nhưng lại đang ở độ tuổi phong nhã hào hoa, hơn nữa bản thân ông ta cũng có ngoại hình khá đẹp trai... Từ nhỏ tu đạo ngộ đạo, trên người ông ta còn mang một loại khí chất ngay thẳng cấm dục, đúng là hấp dẫn chết người.
Nhìn lại những tên đàn ông vây quanh Đinh Linh Linh đều vớ va vớ vẩn, người lười biếng kẻ lưu manh, sao có thể so sánh với Bùi Tổng Lâm đầy chính khí? Hơn nữa Đinh Linh tinh này đến từ gia đình thành phần trí thức ở Thượng Hải, cô ta càng2ưa thích kiểu đàn ông hiểu biết chữ nghĩa...
Tuy rằng ban đầu hai người rất ít tiếp xúc, thậm chí chưa từng nói với nhau một câu nào, nhưng ai ngờ có một lần Bùi Tông Lâm xuống núi đúng lúc gặp phải Đinh Linh Linh bị đội trưởng dân binh trong thôn bắt nạt. Ông ta lập tức ra tay cứu giúp và lúc này cả hai mới chính thức quen biết, nảy sinh thiện cảm với nhau. Nhưng bọn họ đâu biết rằng, chính lần ra tay cứu giúp đó mới vẽ nên kết thúc bi kịch về sau...
Đội trưởng dân binh kia tên là Lưu Trường Hữu, là em vợ của trưởng thôn, gã luôn hoành hành ngang ngược ở trong thôn, hơn nữa còn là một kẻ đặc biệt biết gió chiều nào6che chiều ấy. Nếu ai trong thôn mà đắc tội với gã thì nhất định sẽ phải chịu khổ, hở ra là gã sẽ chụp mũ cho anh là một phần tử hư hỏng để trị anh. Thật ra khi Đinh Linh Linh mới đến nơi đây tham gia đội sản xuất ở nông thôn, Lưu Trường Hữu đã thèm nhỏ dãi cô thanh niên trí thức Thượng Hải này rồi, gã luôn muốn tìm một cơ hội để mình được bóc tem, xơi quả đào tiên tới từ Thượng Hải.
Nhưng tiếc rằng Lưu Trường Hữu làm mọi cách để lấy lòng, mà Đinh Linh Linh người ta vẫn chướng mắt gã. Vì vậy thằng nhãi này thừa dịp vào một ngày Đinh Linh Linh đi một mình, ép buộc lôi kéo người ta vào trong rừng0cây... Gã nghĩ chỉ cần gạo nấu thành cơm, Đinh Linh Linh sẽ vì thể diện mà dĩ nhiên sẽ không nói ra bên ngoài. Nhưng Lưu Trường Hữu nghĩ rõ hay, lại không ngờ bị Bùi Tổng Lâm xuống núi bắt gặp, còn trình diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân, đánh gã một trận nhừ tử.
Từ sau khi Bùi Tông Lâm cứu được Đinh Linh Linh khỏi tay Lưu Trường Hữu, ông ta cũng chẳng còn lòng dạ hướng đạo, cả ngày nhớ thương người trong lòng, không biết cô ấy có bị ai đó bắt nạt nữa hay không, ông ta không thể chờ đợi ở đạo quan được nữa. Tuy sư công của chú Lê đã răn dạy ông ta vài lần, nhưng Bùi Tông Lâm vẫn cứng đầu cứng cổ không5chịu nghe...
Cuối cùng, dưới cơn giận dữ, sự công của chú Lê đã trục xuất Bùi Tông Lâm khỏi sư môn, đuổi ông ta xuống dưới chân núi sinh sống. Nhưng lúc gần đi sư phụ của Bùi Tổng Lâm cũng từng nói với ông ta mấy câu: “Đồ nhi à, trong số mạng của con mang sát, đã định sẵn sẽ không thể có tình duyên của người thường, không phải vì sự muốn vung gậy đánh uyên ương, mà là lần này con xuống núi chắc chắn sẽ hối hận... Con phải nghĩ kỹ, nếu hôm nay con bước ra khỏi cánh cửa này, thì ngày nào đó hối hận cũng không thể quay trở lại, con hiểu không?”
Mặc kệ sư phụ của Bùi Tông Lâm đau khổ khuyên nhủ như thế nào, ông ta9vẫn xuống núi mà không hề ngoảnh đầu lại... Bùi Tông Lâm không ngờ, mình mới vừa xuống núi đã bị Lưu Trường Hữu dẫn theo dân binh bắt lại, gã nói ông ta tuyên truyền mê tín dị đoan, cần phải bị mọi người công khai xử tội.
Đánh từng người thì không có vấn đề gì, nhưng đột nhiên mười mấy người xúm lại thì ông ta không đối phó nổi... Kết quả chưa được mấy hiệp đã bị người đè xuống mặt đất, sau đó đánh một trận nhừ tử rồi nhốt lại. Sau khi biết Bùi Tông Lâm bị bắt, lòng Đinh Linh Linh nóng như lửa đốt, tiếc rằng cô ta chỉ là một thanh niên trí thức nhỏ nhoi, có thể làm được gì đây? Cô ta lén đi thăm Bùi Tông Lâm vài lần và thấy ông ta bị thương khắp người, gần như chỉ còn lại nửa cái mạng. Nếu còn tiếp tục như vậy nữa, thế nào Bùi Tông Lâm cũng bị Lưu Trường Hữu chỉnh đến chết thì thôi...
Vì cứu người yêu, Đinh Linh Linh cắn răng tìm đến Lưu Trường Hữu, hi vọng gã có thể giơ cao đánh khẽ, đừng đánh người đến chết! Nhưng Lưu Trường Hữu lại chẳng hề đếm xỉa đến: “Có chết cũng đáng đời hắn, ai bảo hắn tuyên truyền mê tín dị đoan, đến chết cũng không hối cải chứ?”
Đinh Linh Linh sốt ruột cứu người, nên bất chấp bất tất cả nói với Lưu Trường Hữu: “Chỉ cần anh có thể thả Bùi Tông Lâm ra, anh muốn như thế nào cũng được!” Lưu Trường Hữu nghe vậy hai mắt lập tức tỏa sáng: “Đây là tự cổ nói đấy nhé, cổ đừng có mà hối hận... Có điều cổ yên tâm, cố chỉ cần để tôi có được những gì tôi muốn, tất nhiên tôi sẽ thả thằng nhãi thổi tha kia ra!” Ngày hôm sau Bùi Tông Lâm cuối cùng cũng được thả ra, nhưng ông ta lại bị bắt đến một mỏ đá của đại đội khác để cải tạo lao động. Vốn dĩ Bùi Tông Lâm cũng không muốn đi, nhưng mà Đinh Linh Linh lại khuyên ông ta: “Rời khỏi lòng bàn tay của Lưu Trường Hữu cũng tốt, nếu không sau này chắc chắn gã sẽ còn tìm cơ hội hại anh.” Lúc ấy Bùi Tông Lâm nào biết đâu rằng, sở dĩ Lưu Trường Hữu thả mình hoàn toàn là bởi vì Đinh Linh Linh dùng thân thể của cô trao đổi. Nếu không gã đã làm thịt Lưu Trường Hữu từ lâu rồi, sao còn chờ đến khi chuyện phát triển đến nông nỗi không thể cứu vãn được...
Vào tuần thứ ba Bùi Tông Lâm đến mỏ đá lao động, đột nhiên ông ta nghe được một tin tức, nói là một nữ thanh niên trí thức ở thôn bên cạnh tự sát!! Lúc ấy lòng Bùi Tông Lâm trầm xuống, lập tức chạy về tìm Đinh Linh Linh.
Mấy phụ nữ trong thôn thấy Bùi Tông Lâm si tình như vậy, nên tốt bụng nói cho ông ta biết, Đinh Linh Linh đã thắt cổ tự sát vào ba ngày trước, chôn ở rừng cây nhỏ bên ngoài thôn. Bùi Tông Lâm nghe như sét đánh ngang tai, ông ta biết Đinh Linh Linh sẽ không vô duyên vô cớ tự sát, cái chết của cô nhất định có liên quan tới Lưu Trường Hữu.
Sau đó mấy chị gái kia mới kể lại cho ông ta, trong khoảng thời gian này Lưu Trường Hữu hễ gặp ai là nói hắn đã ngủ với Đinh Linh Linh, trên người cô ta có nốt ruồi chỗ nào, vết bớt ở đâu... gã đều nói rành mạch. Có một lần gã còn nhắc tới việc này với mấy tay độc thân làm cùng ngay trước mặt Đinh Linh Linh, nói sinh động như thật... cực kỳ tục tĩu. Thế nhưng mọi người không ngờ rằng, Đinh Linh Linh chỉ lạnh lùng mắng Lưu Trường Hữu một câu “bỉ ổi” mà không hề phản bác gì khác, điều này làm người trong thôn bắt đầu dần dần nghi ngờ mọi lời Lưu Trường Hữu nói đều là sự thật.
Khi chuyện này trở thành đề tài buôn chuyện của già trẻ lớn bé trong thôn, Đinh Linh Linh đột nhiên tự sát! Trước khi chết cô để lại một bức di thư, nói là Lưu Trường Hữu cưỡng bức mình. Nhưng Lưu Trường Hữu ỷ vào anh rể mình là trưởng thôn, nói Đinh Linh Linh đang hãm hại gã, nói cô ta ngủ với mình hoàn toàn là tự nguyện, là vì để cứu Bùi Tông Lâm ra...