*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Bạch Kiện nhún vai đáp: “Trừ vết thương dùng dao nhỏ cắt ở dưới chân ra, những bộ phận khác trên người bọn trẻ không có bất kỳ vết thương ngoài nào khác. Bây giờ các bác sĩ pháp y trong Sở đang cùng nhau tăng ca để khám nghiệm tử thi, hi vọng có thể nhanh chóng tìm ra nguyên nhân cụ thể.”
Tôi thở dài nói: “Vô ích, không điều tra ra được gì đâu...”
Nghe vậy, sắc mặt Bạch Kiện thay đổi: “Vậy cậu nói thử xem tại sao bọn họ không điều tra ra được? Người anh em, anh đã nhìn thằng bé Lý Kiển kia lớn lên, tuy anh không biết rốt cuộc là bởi vì cái gì mà nó bị người ta trả thù, nhưng mà người đột nhiên chết đi như vậy, đừng nói cha mẹ nó, đến2anh cũng khó chấp nhận nổi.” Tôi thầm cười lạnh, tuy rằng bọn Lý Kiến vẫn là trẻ con trong mắt Bạch Kiện, nhưng mà anh ta lại không biết trong lòng những đứa trẻ đó đã ăn sâu bao nhiêu điều ác... Có lẽ bọn chúng không ác một cách phức tạp như thế giới của người lớn, nhưng nguồn gốc tội lỗi từ tận trong xương của chúng thậm chí còn rét lạnh hơn.
Bạch Kiện thấy tôi chỉ nhìn anh ta mà không nói lời nào, thì thở dài và hỏi: “Sao thế? Bây giờ đến cả anh mà cậu cũng không thể tin sao?”
Tôi lắc đầu, nhưng trong lòng vẫn thấy hơi do dự. Không phải tôi sợ nói ra toàn bộ sự việc có bị liên lụy vào hay không, mà là trong chuyện này, xét đến cùng thì6tôi vẫn chưa được chân chính tiếp xúc với tàn hồn của bạn Lý Kiến, mà chỉ mới nghe lời một phía của Bùi Tông Lâm... Đó đúng là toàn bộ chân tướng sự việc sao? Nhưng nếu tôi không nói, tôi thật sự lo là Bạch Kiện sẽ hãm sâu vào trong đó không thể bứt ra.
Im lặng một lát, tôi nghiêm mặt lại nói với anh ta: “Ông anh, hiện giờ có một số việc tôi cũng chưa làm rõ ràng toàn bộ, cho nên vẫn chưa thể nói quá nhiều với anh, nhưng chuyện con trai lãnh đạo cũ của anh... tôi hi vọng trước hết anh đừng nhúng tay vào.”
“Sao có thể thể được?! Anh nói rồi, anh đã nhìn đứa trẻ kia lớn lên, kể cả nó có gây họa tày trời thì cũng không đáng có kết3cục này! Nếu cậu không nói anh sẽ đi hỏi tiểu Viên, dù sao lúc ấy cậu ta cũng ở hiện trường.” Bạch Kiện rõ ràng hơi sốt ruột.
Cảm xúc của tôi cũng bị anh ta cuốn theo, tội hơi nổi giận nói: “Vậy anh đi hỏi cậu ta đi, xem cậu ta có dám nói lung tung với anh không!!”
Bạch Kiện đỏ mặt tía tai quát: “Sao hả?! Từ khi nào mà tiểu Viên đã thành người của cậu rồi? Tại sao cậu ta không dám nói, cậu đừng quên cậu ta là một cảnh sát!!” Tôi cũng không không chịu yếu thế: “Cảnh sát thì ghê gớm nhỉ?! Vậy anh tới hỏi tôi làm gì, anh cứ hỏi thẳng cậu ta chẳng phải là được rồi sao??? Đây là lần đầu tiên tôi nổi sùng với Bạch Kiện, từ khi hai9chúng tôi quen biết nhau, đôi bên vẫn luôn rất thoải mái, có lẽ là bởi vì tính cách của chúng tôi từ trong xương cốt rất hợp rơ đi!
Nhưng hôm nay... hai chúng tôi lại vì một vụ án mà căng thẳng với nhau. Thật ra tôi có thể hiểu được Bạch Kiện, tôi tin anh ta không phải loại người quan tâm đến vụ án này bởi vì lãnh đạo còn tại chức. Tôi biết anh ta chỉ đơn thuẫn muốn biết tại sao những đứa trẻ kia lại chết thảm như vậy?!
Trên thực tế, ngay từ đầu, sau khi nghe hết câu chuyện Bùi Tông Lâm kể, tôi đã nghĩ đương nhiên phải đứng về phía cha mẹ của Chúc Đan Dương, bởi vì bọn họ là kẻ yếu... Nhưng mà bây giờ bình tĩnh ngẫm lại tôi mới thấy4có thật sự nên tin hết những lời Bùi Tông Lâm nói không?
Chú Lệ cũng nói, ông ta đã không còn là Bùi Tông Lâm vì yêu mà dám bất chấp tất cả như xưa nữa. Mấy năm nay không ai biết ông ta đã trải qua những gì, làm những gì... Một kẻ có thể luyện hóa người phụ nữ yêu dấu của mình thành La Sát thì trái tim đó phải tàn nhẫn như thế nào?
May mắn thay, cuối cùng tôi và lão Bạch đều kiềm chế lại cảm xúc của bản thân, cũng không tiếp tục khắc khẩu nữa, nhưng sự im lặng sau đó lại làm trong lòng hai người chúng tôi càng thêm không thoải mái.
Đinh Nhất ở bên cạnh lúng túng nhìn chúng tôi, nếu lúc này có chú Lê ở đây, nhất định chú sẽ nói mấy câu ba phải để làm dịu tình hình, nhưng Đinh Nhất vốn không phải người như vậy... Đầu tiên là anh ta lạnh lùng liếc nhìn hai chúng tôi, sau đó xoay người đến tủ lạnh lấy ra hai chai bia đưa cho chúng tôi và nói: “Uống hai ngụm dập lửa trong lòng đi, sau đó lại nói chuyện đàng hoàng.” Tôi thở dài một cái, sau đó duỗi tay nhận bia, nhưng vừa định uống lại bị Bạch Kiện ngăn lại: “Không phải cậu kiêng rượu sao?”
“Đệt! Bị anh chọc tức làm tôi quên béng mất vụ này!”
Bạch Kiện bật cười: “Ai chọc tức ai hả? Anh vẫn luôn khiêm tốn xin lời khuyên của cậu đây...”
Thật ra bạn bè thực sự là như vậy đấy, dù thỉnh thoảng có cãi vã, nhưng miễn là bên kia cho bạn một bậc thang đi xuống là bạn sẽ lập tức xuống ngay. Xét cho cùng, chúng tôi đều là vì muốn tốt cho đối phương, chứ không phải đơn thuần cãi vã vì khắc khẩu.
Cuối cùng, chúng tôi đều dốc hết nỗi lòng với nhau. Tôi cho anh ta biết cái chết của bạn Lý Kiến có ẩn tình khác, những gút mắc trong khía cạnh này không phải một cảnh sát điều tra tội phạm như anh ta có thể can thiệp. Hơn nữa vấn đề trên người vị lãnh đạo cũ kia của anh ta cũng không nhỏ, nếu cứ nhất định phải đào sâu vụ án này, thì chắc chắn nhổ củ cải sẽ lôi theo cả bùn...
Bạch Kiện nghe vậy thì hơi khựng lại, sau đó trịnh trọng nói với tôi: “Thực ra anh cũng có biết một ít về vấn đề của ông ấy, hơn nữa anh còn biết bây giờ Ủy ban Thanh tra kỷ luật đang điều tra ông ấy. Anh tin rằng mặc cho nước trong đó có sấu cỡ nào, cuối cùng các đồng chí của Ủy ban Thanh tra kỷ luật cũng sẽ đưa ra một câu trả lời sạch sẽ gọn gàng... Cho nên cậu yên tâm đi, mặc kệ vụ án này lôi lên bao nhiêu bùn lầy, anh cũng sẽ không làm việc thiên vị gây rối kỷ cương, anh sẽ giao tất cả thông tin bọn anh điều tra được cho Ủy ban Thanh tra kỷ luật.”
Hôm đó tôi và Bạch Kiện thổ lộ tâm tình với nhau, làm tôi như được cởi bỏ tấm lòng, tôi nói cho anh ta biết về chuyện của Chúc Đan Dương năm đó. Còn trong ấy có mấy phần thật, mấy phần giả, thì cũng chỉ có thể để cho cảnh sát bọn họ tự đi điều tra thôi.
Có điều, từ đầu đến cuối tôi luôn tin tưởng vững chắc pháp luật cuối cùng vẫn sẽ đưa ra một một phiên tòa công bằng, mặc dù phiên tòa công bằng này đôi khi sẽ đến trễ... Nhưng điều này không có nghĩa là nó sẽ không bao giờ đến.
Nhưng lòng tôi ít nhiều vẫn cảm thấy hơi không yên tâm, vì thế tôi dặn dò đi dặn dò lại Bạch Kiện, bảo lúc điều tra cố gắng tránh nặng tìm nhẹ, đặc biệt là cái lão Bùi Tông Lâm kia!
Bởi vì người này tuyệt đối không phải kẻ đầu đường xó chợ, đồng thời tôi cũng tin tưởng ông ta sẽ không bởi vì sự xuất hiện của chúng tôi mà dừng tay! Hãy chờ xem, về sau không chừng sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa...