Người Tìm Xác

Chương 1211



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng khi nhìn thấy ghi chép của cảnh sát 110 thì tôi vô cùng kinh ngạc, bởi vì tôi phát hiện cách Âu Dương Lệ Quyên chết sao lại quen thuộc như thế? Sau khi Âu Dương Lệ Quyên đến làm loạn lần cuối ở chỗ văn phòng bán căn hộ này thì một mình đi thuê phòng ở khách sạn, sau đó treo cổ tự tử trong phòng tắm của khách sạn đó. Đến thời gian trả phòng ngày hôm sau, vì mãi không thấy Âu Dương Lệ Quyên xuống trả phòng, nên sau khi liên hệ với cô ấy mà không được, nhân viên khách sạn đã dùng thẻ dự phòng để mở cửa phòng. Tối đoán người đầu tiên phát hiện thi thể của cô ấy chắc đã rất hoảng sợ, có khi sẽ thành ác mộng cả đời... Bởi theo như những ghi chép của cảnh sát,2Âu Dương Lệ Quyên treo cổ chết trong phòng tắm, mà trước khi chết, không biết cô ấy đã dùng dụng cụ sắc nhọn gì mà cắt lòng bàn chân mình, khiến máu chảy lênh láng.

Mặc dù không nhìn thấy tình huống ở hiện trường lúc đó, nhưng sao cách chết này của Âu Dương Lệ Quyên lại giống kiểu chết của mấy đứa trẻ chết ở khu đập chứa nước Long Tuyền vậy? Hơn nữa nhìn thời gian thì có thể thấy, hai vụ cách nhau không đến mấy ngày... Nhìn tình huống của Âu Dương Lệ Quyên, tuy không thể nói tình cảnh của cô ấy giống với ba người nhà họ Chúc, nhưng cũng tương đối thảm, chưa biết chừng lại bị lão quỷ Bùi Tông Lâm kia lừa gạt để hiển tể sinh hồn cũng nên? Nghĩ tới đây, tôi vội đem tình huống này nói với6chú Lê, chú ấy nghe xong mặt trầm xuống, có lẽ chú cũng không ngờ lại gặp tiểu sư thúc của mình nhanh như vậy! Chuyện bây giờ trở nên hơi khó giải quyết, bởi vì với năng lực của chúng tôi, nếu lại gặp phải Bùi Tông Lâm... vậy khỏi phải tính toán.

Nhưng điều đáng ăn mừng bây giờ là những cô gái bị thương này đều không nguy hiểm đến tính mạng, cái này cho thấy Âu Dương Lệ Quyên không muốn lấy mạng của họ, có thể họ đã nói điều gì khó nghe làm tổn thương tới Âu Dương Lệ Quyên, nên mới bị trừng phạt thôi. Như vậy xem ra, người gặp nguy hiểm nhất chính là cô bồ nhí Dương Bối Bối và gã khốn nạn Hứa Cường, đến giờ bọn họ vẫn không sao, có thể là vì cô ấy vẫn chưa xong việc3ở bên này. Nghĩ tới đây, tôi bèn nhìn mấy cô gái còn lại, vừa rồi các cô ấy đều nhắc đến Âu Dương Lệ Quyên với vẻ mặt tràn đầy xem thường, chỉ sợ nếu không phải có chúng tôi xuất hiện thì mấy cô gái này cũng đã bị trả thù rồi. Nếu suy đoán của tôi chính xác thì chỉ sợ có cho các cô ấy một lá bùa bình an cũng không hữu dụng.

Lúc này, giám đốc nhìn thấy chú Lê mặt hầm hầm thì khẩn trương hỏi: “Lê đại sư, ngài xem chỗ chúng tôi rốt cuộc có thứ gì, vì sao lại có nhiều nhân viên liên tiếp xảy ra chuyện như vậy?”

Chú Lê nghe xong bèn thở dài, nói: “Có những chuyện xảy ra đều do miệng lưỡi mà thành... Ở nơi này của các anh có video an ninh không?”

Giám đốc vội vàng9gật đầu: “Có, hơn nữa còn là loại thu được cả giọng nói.” Chú Lê nghe vậy vui mừng lắm: “Vậy thì tốt, bây giờ anh mang toàn bộ những đoạn video có liên quan đến một người tên là Âu Dương Lệ Quyên tới đây, tôi muốn xem rốt cuộc lúc ấy đã xảy ra chuyện gì?”

Giám đốc hơi sửng sốt: “Theo ngài thì người phụ nữ kia... có liên quan đến chuyện của đám tiểu Trịnh?”. Tôi thấy giám đốc không tin tưởng, nên trầm giọng nói: “Tôi vừa điều tra, người phụ nữ kia đã tự tử sau lần cuối cùng đến đây làm loạn!” Giám đốc nghe xong lập tức mặt tái xanh, tôi nhìn thần sắc ông ta là biết, chắc thằng cha này cũng từng nói những lời khó nghe, cho nên sắc mặt mới khó coi như vậy?

Sau đó giám đốc hoảng sợ đưa4cho chúng tôi xem video ba lần Âu Dương Lệ Quyên tới đây. Đoạn thứ nhất, Âu Dương Lệ Quyên đi cùng Hứa Cường, khi đó nhìn vẻ mặt hai người rất bình thường, dĩ nhiên, chủ yếu là vì khi đó Âu Dương Lệ Quyên chưa biết gì cả.

Thế nhưng ở đoạn thứ hai, chuyện xảy ra biến hóa, lúc đó Âu Dương Lệ Quyên mặt tái nhợt đi tới văn phòng, yêu cầu Trịnh Mạn Lệ lần trước đã tiếp mình đem hợp đồng mua căn hộ ra kiểm tra. Lúc đầu Trịnh Mạn Lệ còn rất uyển chuyển, cũng không trực tiếp nói cho cô ấy biết là đã thay đổi thông tin người mua. Nhưng trong lòng Âu Dương Lệ Quyên đã bắt đầu nghi ngờ, cho nên nhất quyết kiên trì muốn xem hợp đồng. Cuối cùng Trịnh Mạn Lệ không còn cách nào khác, đành phải nói cho cô ấy biết, cô ấy không còn quyền kiểm tra hợp đồng nữa, bởi vì cô ấy không phải là người mua nữa rồi. Âu Dương Lệ Quyên cả giận, sau đó lấy ra bản hợp đồng dự bán do mình cầm và quăng vào mặt Trịnh Mạn Lệ: “Đây là hợp đồng ban đầu đã ký, sao? Thứ này bây giờ không còn giá trị gì ư?” Trịnh Mạn Lệ bị cô ấy làm cho tức xanh cả mặt, khóe miệng co quắp mãi mới bình tĩnh nói với Âu Dương Lệ Quyên: “Phản hợp đồng này đúng là có giá trị, nhưng chị đừng quên chị đã ký một phần hợp đồng ủy thác, ủy thác cho anh Hứa Cường toàn quyền xử lý chuyên mua bán này.”

Âu Dương Lệ Quyên tức giận nói: “Sau đó thì sao? Căn hộ này không phải là của tôi đúng không?”

Lúc này, trên mặt Trịnh Mạn Lệ đã xuất hiện loại cười trên sự đau khổ của người khác, cô ấy nói bằng giọng vô cùng quan cách: “Đúng vậy, chính vì chị đã ủy thác toàn quyền cho anh Hứa Cường, cho nên sau đó anh ấy đã ký một hợp đồng thay đổi người mua căn hộ với chúng tôi. Chị Âu Dương, nếu chị thấy trong chuyện này có vấn đề gì thì người chị cần đi tìm là anh Hứa Cường, chứ không phải là chúng tôi. Nói trắng ra chúng tôi cũng chỉ là người làm công, người bỏ tiền mua căn hộ muốn ghi tên ai trên giấy tờ... đó là quyền tự do của anh ta, chúng tôi không có quyền can thiệp.”

Âu Dương Lệ Quyên thở hổn hển, xé bỏ bản hợp đồng đã ký ban đầu, khi đó sở dĩ cô ấy ký bản ủy thác kia, hoàn toàn là vì trên pháp luật, cô ấy đã ly dị với Hứa Cường, mà chính cô ấy không muốn chạy đi chạy lại giải quyết chuyện mua nhà, cho nên mới ký ủy thác, để chồng đứng ra xử lý mọi chuyện...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.