Chú hai của Ngô An Ni cười lạnh: “Thằng ranh con, lần trước chính mày xen vào việc người khác, hôm nay tao sẽ khiến cho mày biết xen vào việc người khác là phải trả giá đắt!”
Lời vừa dứt, bả vai tôi đã đau nhói, cả người loạng choạng đổ về trước vài bước. Hóa ra không biết tên khốn kiếp nào lấy gậy quật vào vai tôi. Tôi cắn răng2đứng vững, sau đó quay lại thì thấy một gã đàn ông trung niên tay chân ngắn và thô, đang cầm một cây gậy to, căm tức nhìn tôi, cứ như tôi giành vợ với ông ta không bằng.
Tôi không hiểu, ông già người ta để tiền của mình lại cho con gái thì quan hệ gì đến bọn họ? Đây đã là thời đại nào rồi mà còn trọng nam khinh7nữ như vậy? Đầu những người này có não không? Tôi nhìn trái ngó phải, đáng tiếc chẳng tìm được vũ khí gì tiện tay trên mặt đất. Ông quần có đem dao thép đấy, nhưng với tình thể trước mắt, nếu tùy tiện lấy dao ra, lỡ như vào đồn thì khó nói rõ được. Vì vậy tôi nhịn đau muốn băng qua vành đai xanh bên cạnh, chạy sang bên1kia đường, nhưng những kẻ khốn nạn này vừa thấy không thể đuổi theo kịp Ngô An Ni, thế là trút hết bực tức lên đầu tôi, phăm phăm quấn lấy tôi không tha. Trên thực tế, với khả năng của tôi hiện giờ, đánh giáp lá cà với một hai kẻ xấu vẫn không bị thiệt, nhưng trước mắt là cả đám người đấy! Hơn nữa, nhìn là biết bọn họ7là dạng người thường xuyên lao động tay chân, đám người này cùng nhau tấn công tối thì chẳng khác gì là chó cảnh sát gặp phải bầy sói, sớm muộn cũng bị quật sấp mặt! Có điều tôi cũng thấm hiểu rõ, bây giờ chắc đã sắp đến mười giờ, chỉ cần tôi kiên trì đến khi Đinh Nhất tới là được cứu rồi! Vì vậy tôi cũng không cứng đối0cứng với họ nữa, có thể trốn thì trốn, thật sự trốn không thoát bị đánh thì cũng đành cố gồng mình gánh chịu. Những tuyệt đối không thể bị bọn họ đánh ngã xuống đất, nếu không tôi sẽ thật sự không còn lực đánh trả.
Lúc này cũng không biết tên khốn kiếp nào thúc một gậy vào dưới nách tôi, cơn đau thấu tim làm hô hấp của tôi hơi ngừng lại. Tôi lấy tay che xương sườn bên trái theo bản năng, nhưng ai ngờ cánh tay lại ăn một cú đánh rất mạnh nữa...
Con người của tôi trời sinh sợ đau, vừa rồi dưới sườn dính một đòn nghiêm trọng đã làm người tôi bắt đầu đổ mồ hôi, chợt cảm thấy cơ thể mình nghiêng đi, sắp ngã quỵ xuống đất. Tôi nghĩ bụng hôm nay mấy người này có phải bị điên hay không hả? Vì chút tiền cỏn con đó mà muốn mạng của ông đây à?! Tôi thấy bọn họ đúng thật là không biết Mã Vương gia có mấy con mắt*!!
* Người phương Bắc thường thích nói “Bạn không biết Mã Vương gia có ba con mắt à”, nhằm nhắc nhở những người trẻ mới vào xã hội, khi làm việc đừng va chạm xung đột với những người có địa vị. Phố hẻm quê nhà ngẫu nhiên có tranh chấp miệng lưỡi, một bên sẽ tay chống nạnh, cả giận nói: “Không cho mi nếm thử lợi hại, mi không biết Mã Vương gia có ba con mắt mà”, lấy đó để dọa nạt đối phương, ám chỉ mình có hậu trường mạnh. Có lẽ là đòn vào dưới sườn quá đau, làm sát ý trong lòng tôi dâng lên, chợt sinh ra một cơn giận lạ lùng bất thường... Sau một đoạn thất thần ngắn ngủi, tôi lập tức đổ đầy mồ hôi lạnh. Vừa rồi người nổi sát khí trong lòng rốt cuộc là tôi hay là hắn? Lúc này tôi không thể cho hắn ra ngoài, nhớ lại lần trước, chuyện mấy kẻ buôn lậu kia khó khăn lắm mới lắng xuống được. Nếu lần này lại để hắn ra gây họa, vậy thì tôi không ngồi tù cũng sẽ bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Bên này tôi đang liều mạng đè nén suy nghĩ muốn giết những người trước mặt, nhưng bọn họ lại vẫn không biết sống chết hùng hổ chào hỏi thượng cẳng chân hạ cẳng tay lên người tôi.
Có mấy lần bọn họ đều đánh thẳng về phía đầu, nếu không phải tôi né đúng lúc, không chừng đã sớm bị đánh ngất. Nhưng bây giờ dưới sườn tôi đau thấu tim, cơ bản không thể khống chế cơ thể né tránh gây sốc của bọn họ cho chuẩn, chắc chỉ vài đòn nữa là tôi sẽ bị họ đánh ngã xuống đất!!
Tuy tôi không quay đầu lại, nhưng cũng cảm giác được sau gáy có một cơn gió đánh úp lại, tôi biết đây là có một cây gậy đang vụt về phía đầu mình. Xem ra lần này tôi tránh không khỏi rồi, tôi bèn nhắm chặt mắt lại, nghĩ thẩm chết thì chết đi!!
Nhưng đợi trong chốc lát, cây gậy kia không rơi xuống đầu tôi như dự đoán, trái lại tôi nghe thấy có người hét thảm thiết sau lưng tôi, rồi có tiếng ngã “phịch” xuống mặt đất. Một mắt tôi bị đánh sưng lên, cho nên chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt quay đầu nhìn lại, Đinh Nhất đang đứng phía sau tôi như “Thiên thần”, liều mạng giẫm chân lên mặt một tên, vẻ mặt anh ta phẫn nộ tàn bạo. Tôi thấy cứu binh đã tới, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng đau đớn kéo theo làm người tôi nghiêng ngả ngã xuống đất. Mặc dù trong những người này rất cường tráng, nhưng thật ra cả đám đều cậy mạnh, vây đánh tôi dư dả, nhưng đối phó với Đinh Nhất thì hoàn toàn không phải là đối thủ. Đinh Nhất không tốn mấy công sức đã đánh ngã hết những tên gần chúng tôi, nếu không phải tôi đã đau không đứng lên nổi, thì chắc hôm nay đã để Đinh Nhất đánh cho mấy tên khốn kiếp này tàn phế hết rồi...
Tôi nghe thấy phía xa có tiếng còi cảnh sát, xem ra là An Ni đã báo công an. Những người đó vừa nghe thấy cảnh sát tới, lập tức la toáng lên bỏ chạy sạch, chỉ thừa lại mấy kẻ bị Đinh Nhất quật cho không bò dậy nổi rên hừ hừ trên mặt đất.
Đinh Nhất thấy cảnh sát tới, cũng không rảnh để ý những kẻ chạy trốn đó nữa, nhanh chóng chạy tới xem xét tình hình của tôi... Nhưng anh ta vừa định nâng tôi dậy, tôi đã cảm thấy dưới sườn của mình đau đớn thấu tim.
“Đừng... Đừng di chuyển tối!! Xương sườn bên trái của tôi có thể là bị gãy rồi...” Tôi đau đến nhe răng nhếch miệng thốt lên. Đinh Nhất nghe vậy cũng không dám đụng đến tôi nữa, chỉ có thể mặc tôi cuộn tròn trên mặt đất giống như con tôm to. Sau đó, tôi là người bị hại thứ nhất của vụ việc, tất nhiên là được khẩn cấp đưa đến bệnh viện.
Chúng tôi vừa đến bệnh viện, lão Triệu đã chờ sẵn ở phòng cấp cứu, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là Đinh Nhất thông báo cho anh ấy, thật không ngờ người ngay thẳng như Đinh Nhất mà cũng biết đi cửa sau!
Hiện giờ chỉ hi vọng lão Triệu đừng nhất thời lạnh mồm lạnh miệng nói chuyện này cho Chiêu Tài, nếu không chẳng những cơ thể tôi phải chịu đựng đau đớn tra tấn của vết thương, tâm hồn còn phải chịu sự tàn phá vô tình của Chiêu Tài...
Sau khi được chủ nhiệm Tần boss của khoa chỉnh hình do lão Triệu tìm tới kiểm tra, xác định hai chiếc xương sườn bên trái của tôi chỉ xuất hiện vết nứt, còn may không bị gãy thật. Nhưng mặc dù thế, tôi vẫn đau đến chết đi sống
lai.
Tuy rằng đã đeo đai cố định xương sườn, nhưng thỉnh thoảng không kiềm được cơn ho khan, dưới sườn trái lại đau thấu tim... Cuối cùng làm tôi cũng chẳng dám thở mạnh nữa.
Vị boss kia của khoa chỉnh hình khó khăn lắm mới không giày vò tôi nữa, lại thấy lão Triệu mặt xanh mét đứng trước giường tôi, cứ như thể nếu không phải tôi đã thành thế này, anh ấy nhất quyết sẽ ra tay tần tôi ấy.
“Anh rể..” Tôi cười ngượng ngùng.
“Lúc này mới nhớ gọi anh là anh rể! Em có tin bây giờ anh sẽ gọi điện thoại ngay cho Chiêu Tài bảo cô ấy đến đây không!!” Mặt lão Triệu bừng bừng tức giận. “Đừng mà lão Triệu! Không, là anh rể... anh rể thân yêu của em, anh cũng biết tính tình của Chiêu Tài, anh xem em đã như vậy rồi, anh không thể thương cho cái thân em ư? Hả? Anh rể thân yêu của em!! Ái da... Đau chết mất.” Tôi sốt ruột nên nói hơi to tiếng một chút, lập tức làm liên lụy dưới sườn đau nhói.