*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chú Lê nghe vậy liền cười nói: “Làm sao? Bắt đầu tính toán lấy vợ à? Cháu thì cần gì, cái con bé họ Ngô kia có tiền lắm mà...” Tôi nghe mà thấy hơi ê răng: “Cô ấy có tiền hay không đâu quan hệ gì với cháu? Cháu muốn kiếm tiền cho Chương Tiểu Bắc mà.”
Thật ra sau khi nói những lời này, trong lòng tôi cũng thấy hơi mất mát, bởi vì tôi cũng nghĩ mình có thể giống một người bình thường, vì người mình yêu mà kiếm tiền, sau đó mua nhà, mua xe, vì cuộc sống gia đình ổn định sau này mà cố gắng phấn đấu.
Nhưng những thứ này dường như còn quá xa xôi với cuộc sống bây giờ của tôi, tuy giờ tôi cũng có người mình muốn bảo vệ, nhưng giữa chúng tôi cuối cùng sẽ thành2duyên phận gì, hiện tại tôi cũng không thể nói trước được...
Dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của tôi, chú để nhận một việc rất LOW nhưng vẫn có thể kiếm nhiều tiền, đó là vào thời gian trước, ở phim trường Hoành Điếm có một cái studio đột nhiên xảy ra một loạt sự kiện kỳ dị, có một lần còn suýt xảy ra án mạng, cuối cùng không còn cách nào đành phải ngừng việc ghi hình của hai đoàn làm phim lại.
Mọi người đều biết, hiện giờ ngành giải trí đều kiếm tiền tươi, nếu một đoàn làm phim đột nhiên ngừng quay thì sẽ bị tổn thất bao nhiêu tiền chứ, cho nên các nhà sản xuất đang gấp như kiến bò trên chảo nóng. Sau đó họ hỏi thăm nhiều nơi mới tìm được đến chỗ chú Lê. Nếu như trước đây,7với thân phận của chú Lê thì chắc chắn sẽ không nhận những việc như thế này! Nhưng hiện tại thấy tôi hơi kẹt tiền, mà đối phương chi tiền vô cùng hào phóng, vì vậy chú ấy nhận lời ngay.
Ba người chúng tôi chuẩn bị đơn giản, sau đó vào một buổi sáng hai ngày sau, chúng tôi đáp máy bay đến Nghĩa Ô... Khi chúng tôi đến sân bay Nghĩa ô thì đã thấy người của đoàn phim giơ biển chờ ở đó từ lâu.
Người đến đón chúng tôi là một cô gái nhỏ nhắn, nhìn thấy chúng tôi lập tức cười rạng rỡ, nói: “Ngài khỏe không Lê đại sư! Tôi là Tần Mạt, sau này tôi sẽ là người lo toàn bộ lịch trình của quý vị, ngài cứ gọi tôi là Tiểu Tần! Các ngài đi đường vất vả rồi, lãnh đạo1chúng tôi đã đặt xong phòng, trước tiên chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi một tối cho khỏe đã.” Ở những tình huống thế này, chú Lê thường làm về mặt phong phạm của một đại sư, mà Đinh Nhất vẫn luôn là gương mặt núi băng vạn năm, cho nên thường thường đều là tôi đến tiếp chuyện.
Thế là tôi bèn cười nói: “Vất vả cho các vị đến đón chúng tôi, vậy chúng ta đi về khách sạn luôn chứ?” Tiểu Tần nghe tôi nói vậy thì chủ động cầm hành lý của chú Lê, sau đó đi trước dẫn đường: “Vâng, mời mấy vị đi theo tôi, xe đang chờ ở ngoài.” Ra ngoài, chúng tôi thấy tiểu Tần dẫn mình đến trước một xe bảo mẫu màu đen, cô ấy mở cửa xe rồi mời chủ Lê lên. Trước kia tôi thường7nghe người ta nói, đến phim trường Hoành Điểm có thể gặp ngôi sao dễ dàng như đi dạo chợ vậy, không biết lần này chúng tôi có thể gặp được mấy nữ ngôi sao không?!
Ngay lúc tôi đang mơ tưởng viển vông, Đinh Nhất ở phía sau đây tôi một cái: “Lên xe đi, nghĩ cái gì vậy?”
Trên đường đi, tôi quay sang hỏi thăm Tiểu Tần về tình huống cụ thể của việc studio có ma, sắc mặt cô ấy khẽ biến, nói: “Phải nói là tôi đã qua không ít đoàn làm phim, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy chuyện kỳ lạ như vậy, theo lý thuyết, chẳng phải việc làm lễ cúng trước khi khai máy đều giống nhau cả à? Nhưng không hiểu sao lại xảy ra chuyện như thế này?”
Tôi cười nói với cô ấy: “Đừng sợ, cô nói0cẩn thận cho tôi nghe xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Sau đó Tiểu Tần nói cho chúng tôi biết, thì ra khoảng thời gian này trong phim trường cũng không có nhiều đoàn làm phim, mà hai đoàn xảy ra chuyện vừa hay đều quay tại cùng một studio. Lần đầu tiên xuất hiện ma quỷ là tại một tháng trước, đó là đoàn làm phim quay phim cổ trang tu tiên, xảy ra chuyện đúng vào lúc đang quay cảnh hai diễn viên chính đại chiến với cương thi, lúc ấy trời rất nóng, hai diễn viên trẻ vẫn rất cố gắng, kết quả là khi xem lại đoạn diễn đã quay, tất cả mọi người ở đây đều trợn tròn mắt.
Bởi vì đây là bộ phim cổ trang, cho nên bất kể là vai chính hay diễn viên diễn cương thi đều không thể mặc quần áo hiện đại ra diễn. Nhưng trong ống kính, luôn có một người đàn ông mặc quần áo hiện đại đứng cạnh người nam diễn viên đóng vai chính, hình ảnh hết sức quái dị.
Lúc ấy có rất nhiều người ở đây, nếu thật sự có người như vậy tồn tại thì đã đuổi ra khỏi ống kính từ lâu rồi, sao có thể để anh ta đứng bên cạnh vai chính lâu như vậy?
Trong ống kính đột nhiên xuất hiện người như vậy thì tất nhiên không thể dùng đoạn phim này nữa, vì vậy họ chỉ đành quay lại... Nhưng sau khi xem lại cảnh quay lần nữa, cái tên kia vẫn còn ở trong khung hình! Điều này làm cho nam diễn viên chính sợ hãi, hôm đó có nói thế nào anh ta cũng không chịu diễn nữa! Thật ra thì anh ta sợ hãi cũng là bình thường, dù sao chuyện này đúng là rất tà môn. Đừng nói chuyện này xảy ra trên người một diễn viên trẻ, ngay cả những diễn viên gạo cội cũng phải sợ hãi. Vì vậy hôm đó chẳng những đoàn làm phim không quay xong, mà còn làm cho diễn viên chính sợ đến phát sốt, đoàn làm phim đành phải để anh ta nghỉ hai ngày.
Mà trong hai ngày nam chính được nghỉ, một đoàn làm phim khác cũng muốn quay cảnh ở chỗ đó, đoàn làm phim này quay một bộ phim cổ trang quyền mưu, cảnh quay này là cảnh một sát thủ đuổi giết nam chính số hai.
Vốn tất cả đều thuận lợi, trên cơ bản mọi cảnh đều chỉ quay một lần là qua, ai ngờ đâu, người đóng vai thích khách đang diễn thì đột nhiên cảm thấy dưới chân nóng lên, cúi đầu nhìn thì phát hiện đùi mình đang bốc cháy!!
Trong lúc hoảng hốt, diễn viên đóng vai thích khách lăn trên đất một vòng, muốn dập tắt lửa trên người... Nhưng anh ta lại nghe thấy tiếng đạo diễn quát: “Làm cái gì vậy? Trong kịch bản có viết như vậy đâu! Sao lại không diễn theo kịch bản!!”
Nghe thấy đạo diễn mắng, anh ta mới hốt hoảng phục hồi tinh thần, lúc này mới phát hiện trên người mình không hề có lửa. Mặc dù cuối cùng người diễn viên này cũng đã rất chuyên nghiệp mà hoàn thành xong cảnh quay, nhưng sau đó anh ta vẫn luôn ở trạng thái thẫn thờ...