Tôi giật mình khi nhìn con số này, dù biết một chiếc tàu ngầm không thể chỉ có mấy người được. Nhưng 78 người cùng mất tích, phải nói là cho dù tìm thấy được, thì cũng chỉ có thể là bi kịch…
Doanh trưởng Bạch thấy hai chúng tôi xem tài liệu xong thì cất chúng đi, áy náy nói: “Đây là tài liệu cơ mật, mong các vị hiểu cho.”
Chú Lê khách sáo nói với anh ta: “Yên tâm đi, chúng tôi hiểu quy tắc của các anh. Nhưng đã để chúng tôi đến tìm người, thì tôi có vài chuyện quan trọng, hy vọng có thể nhờ anh chuyển lời cho cấp trên.”
Doanh trưởng Bạch gật đầu: “Được, mời nói…”
Chú Lê phóng mắt nhìn ra biển, im lặng một lúc rồi quay sang nói với doanh trưởng Bạch: “Đầu tiên, tôi xin bày tỏ sự tiếc nuối với tất cả những người mất tích trên tàu ngầm… Tôi không biết các anh đã tìm được chúng tôi bằng cách nào, nhưng có một việc mong các anh hiểu rõ, đó là chúng tôi chỉ tìm xác, không có tài tìm được tàu ngầm hoặc người sống sót.”
Tôi thấy doanh trưởng Bạch nghe chú Lê nói thế thì khựng lại, cổ họng giật giật như có điều muốn nói, nhưng lại không thốt ra. Tôi biết, dù quân nhân có là người kiên cường dũng cảm, nhưng đối mặt với việc chiến hữu gặp nạn, ai mà không đau lòng buồn bã chứ?
Chú Lê thấy doanh trưởng Bạch không nói gì, tiếp tục: “Các anh có quy tắc giữ bí mật của các anh, chúng tôi chắc chắn sẽ tuân thủ. Nhưng người tìm xác chúng tôi cũng có cách riêng của mình, mong các anh sẽ phối hợp.”
Doanh trưởng Bạch gật đầu: “Ngài Lê, xin ngài yên tâm, chúng tôi đã tìm đến ngài thì cũng hiểu ngài có năng lực giúp đỡ. Hơn nữa, tuy chúng tôi vẫn không muốn thừa nhận, nhưng kết quả phân tích từ số liệu đều cho thấy, những chiến hữu này không còn chút cơ may sống sót nào.”
“Đã vậy thì tôi cũng không nhiều lời nữa, mong rằng chúng ta có thể hợp tác thuận lợi!” Chú Lê nói xong thì bắt tay với doanh trưởng Bạch.
Doanh trưởng Bạch nắm bàn tay duỗi ra của chú Lê, viền mắt đỏ hoe: “Ngài Lê, lần này trăm sự xin nhờ ngài!”
Tôi đứng cạnh cũng hơi cảm động, từ tài liệu cho thấy, hơn phân nửa số thuyền viên này vẫn chưa đến 25 tuổi, còn đương độ tuổi đẹp nhất, tôi thật lòng tiếc thay cho họ.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, sau đó một chiến sĩ mặc đồ hải quân đi vào. Cậu ta chào doanh trưởng Bạch theo nghi thức quân đội, sau đó lại gật đầu, cười nói với ba chúng tôi: “Chào mọi người.”
Doanh trưởng Bạch giới thiệu cậu chiến sĩ này: “Cậu ấy là Lâm Phong, chiến sĩ trên tàu ngầm mất tích. Trước đó không lâu, cậu ấy bị thương trong lúc diễn tập nên vẫn dưỡng thương trong bệnh viện quân đội. Khi nghe tin tàu ngầm của mình gặp nạn, đã xin về đơn vị sớm. Bây giờ cậu ấy là chiến sĩ quen thuộc với tàu ngầm nhất, nên lãnh đạo của chúng tôi điều đến phối hợp hành động trong hành trình của các anh.”
Lâm Phong lần lượt bắt tay với ba chúng tôi, rồi chân thành nói: “Các anh có thể gọi tôi là Lâm Phong hoặc Tiểu Lâm, tôi sẽ cố gắng phối hợp!”
Tôi nhìn cậu ta, nhận ra đây vẫn còn là một cậu bé choai choai, bèn hỏi một vấn đề mấu chốt: “Cậu có hiểu rõ các thuyền viên không?”
Lâm Phong gật đầu: “Hiểu ạ, tôi rất hiểu mỗi người bọn họ. Trên tàu chúng tôi, tất cả những chiến sĩ đều như người một nhà. Trước khi xuất phát, họ vẫn nói rằng đợi đợt huấn luyện này kết thúc, họ sẽ đến đón tôi về…” Lâm Phong nói được một nửa thì nghẹn ngào.
Tôi vỗ vai cậu: “Được rồi, đừng buồn nữa. Điều duy nhất chúng ta có thể làm chính là nhanh chóng tìm được, đón họ về nhà!”
Lâm Phong cố nén nước mắt: “Anh Trương, tôi nhất định sẽ hết sức phối hợp với các anh, chỉ cần có thể đưa toàn bộ người về, muốn tôi làm gì cũng được!”
Tôi nghe xong thì cười nói: “Cũng không cần cậu làm gì cả, chỉ cần kể chuyện của họ thôi, ví dụ như ai thân với cậu nhất? Cũng tức là cậu hiểu ai nhất?”
Tiểu Lâm nghĩ nghĩ rồi nói: “Nếu nói thân nhất thì chắc là mấy chiến hữu cùng lớp với tôi rồi, nhất là lớp trưởng Ngô Hạo. Cậu ấy là người Đông Bắc, tính tình rất cởi mở. Vì tôi nhỏ tuổi nhất nên lúc vừa vào lớp, cậu ấy đã rất chăm sóc tôi.”
Tôi kéo cậu ta: “Được, vậy bây giờ cậu đưa tôi đến ký túc xá của lớp cậu xem thử, được không?”
“Được chứ!” Tiểu Lâm sảng khoái đồng ý, nhưng lại quay đầu nhìn sang doanh trưởng Bạch, anh ta gật đầu nói: “Đi đi, nhớ kỹ những điều lệ mà tôi nói với các cậu là được…”
“Vâng!” Lâm Phong lại chào doanh trưởng Bạch theo nghi thức quân đội.
Sau đó, chúng tôi đi theo Tiểu Lâm đến ký túc xá của lớp họ. Vừa vào trong, tôi há hốc mồm, trong này quá sạch sẽ, quá ngăn nắp thì phải? Không hổ là ký túc xá của quân nhân!
Tuy chủ nhân của những chiếc giường quân đội này đã rất lâu rồi chưa về, nhưng chúng vẫn giữ dáng vẻ vuông vắn nghiêm túc, chờ họ khải hoàn bất cứ lúc nào.
Nhưng vấn đề bây giờ là, tôi không thấy bất cứ đồ cá nhân gì ở đây, vậy phải nói sao để tìm được thứ mà một chiến sĩ nào đó rất yêu thích đây?
Tôi xấu hổ nhìn chú Lê, chú ra hiệu cho tôi đừng nên vội vàng, sau đó quay sang hỏi Lâm Phong: “Đồng chí Tiểu Lâm, chẳng hay cậu thân với ai trong ký túc này nhất?”
Lâm Phong buồn bã, cậu chỉ vào một chiếc giường tầng trên: “Tống Huy nằm ở giường trên chỗ tôi, chúng tôi là bạn thân, có thể nói là không giấu giếm nhau chuyện gì.”
“Vậy cậu có biết vài chuyện riêng tư của cậu ấy không? Ví dụ như có sở thích gì? Thích đồ gì?” Tôi vội rèn sắt khi còn nóng.
Lâm Phong nghĩ nghĩ rồi trả lời: “Cậu ấy thích chơi game, nhưng trong quân đội không thể chơi thường xuyên được.”
Thứ ảo như game thì làm gì được! Tôi bèn hỏi tiếp: “Thứ khác thì sao? Có thứ gì chạm vào được không?”
Lâm Phong hình như không hiểu, ngơ ngác nhìn tôi: “Thứ gì chạm vào được ư?”
Tôi thở dài thườn thượt, bất đắc dĩ nói: “Thôi vậy, cậu có biết đồ dùng cá nhân của cậu ấy để ở đâu không? Tôi muốn xem thử…”
Lâm Phong đi tới ngăn tủ dưới giường mình: “Đây là tủ của Tống Huy, trong đó đều là đồ cá nhân của cậu ấy.”
Tôi đi tới, mở tủ ra thì thấy bên trong là vài đồ dùng sinh hoạt và quần áo hằng ngày. Tôi lục lọi nhưng chẳng có thứ gì dùng được, chỉ đành đứng dậy từ bỏ.
“Không có à?” Đinh Nhất hỏi khẽ.
Tôi không nói mà chỉ lắc đầu, ra hiệu với anh ta rằng không có gì cả…
Xem ra phải chuyển hướng rồi, ở đây cũng không chỉ có một mình Tống Huy. Thế là tôi quay lại hỏi Lâm Phong: “Lớp trưởng các cậu năm nay bao nhiêu tuổi? Tủ của cậu ấy là cái nào?”