Bị lão Hải hô to như thế, mấy thôn dân vừa rồi còn muốn vây quanh liền tản ra, tính cách con người chính là như vậy, mặc dù dễ dàng bị kích động rồi gây sự, nhưng khi chuyện rơi đến trên đầu mình, liền sẽ nhao nhao nửa đường bỏ cuộc.
Nãy giờ2chú Lê vẫn yên lặng đột nhiên mở ra một đoạn video trên điện thoại, chỉ thấy Hoàng Tiểu Quang bộ dáng hèn nhát hôm qua lại xuất hiện một lần nữa trong điện thoại. Tôi thấy thế liền vui vẻ, không nghĩ tới lão cáo già chú Lê thừa dịp chúng tôi tra7hỏi Hoàng Tiểu Quang mà quay lại, xem ra chú đã sớm ngờ tới tên chó chết này sẽ phản bội!
Tất cả thôn dân thôn Hoàng đều choáng váng, coi như bọn họ có ngốc, cũng biết bao che tội phạm giết người là phạm pháp! Sẽ phải chịu tội liên đới! Cho dù1mấy năm nay họ đi đào cây Bách trên núi kiếm chút tiền, thế nhưng đều là những người tuân thủ pháp luật sống trên núi, trong nhà ai mà có người từng ngồi tù, còn không phải bị thôn xóm xung quanh cười nhạo đến chết!
Hoàng Tiểu Quang nhìn video đang phát trong7tay chú Lê, mồ hôi lạnh trên mặt chảy ròng ròng, chắc do cậu ta một mặt sợ chuyện mình làm cùng Hoàng Hữu Phát bị thôn dân biết, còn mặt khác sợ hơn nữa là bại lộ chuyện mình bán đứng Hoàng Hữu Phát. Chỉ thấy cậu ta nhìn người trong thôn, rồi0lại quay ra nhìn Hoàng Hữu Phát, nhưng nửa cầu giải thích đều không nói được...
Trang nhất thời không khí có chút xấu hổ, những thôn dân này sẽ không lại nghe Hoàng Hữu Phát cổ động phóng tới chúng tôi, nhưng bọn họ cũng không biết kết thúc chuyện này thế nào. Cũng may lúc này trời cũng sáng lên, mưa cũng càng lúc càng nhỏ, trải qua một thời gian giày vò như thế, quần áo trên người chúng tôi đã ướt đẫm. Mấy người dân thôn Hoàng ngược lại rất thông minh, trên người đều mặc áo mưa!
Chú Lê lúc này hắng giọng nói: “Tôi cũng tin tưởng mọi người trong lúc không hiểu rõ tình huống thì bị Hoàng Hữu Phát lừa gạt tới, đợi lát nữa cảnh sát đến, mấy người chúng tôi đều nguyện ý giúp mọi người làm chứng, chứng minh mấy người không có quan hệ gì với chuyện Hoàng Hữu Phát đã làm. Nhưng điều kiện đầu tiên là, tôi hi vọng mọi người có thể giao ra Hoàng Hữu Phát và Hoàng Tiểu Quang...”
Hoàng Hữu Phát nghe thể liên hoảng sợ, vội giải thích với người bên cạnh: “Mọi người đừng nghe lời nói của mấy người thành phố này, bọn họ đều là lừa đảo! Tôi và Tiểu Quang nếu phải rơi vào tay bọn họ thì xong đời, bọn họ chỉ chờ mấy người rời đi xong là giết chúng tôi đó!”
Dù sao đều là cùng một thôn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, để bọn họ lúc này giao Hoàng Hữu Phát và Hoàng Tiểu Quang cho chúng tôi là không thực tế. Thế là tôi đưa ra một biện pháp điều hòa, đó chính là bọn họ phái vài đại biểu ở lại quan sát Hoàng Hữu Phát và Hoàng Tiểu Quang, đến tận khi cảnh sát đến tìm hiểu mọi chuyện.
Thôn dân thôn Hoàng nghe xong liền mồm năm miệng mười bàn luận, một lát sau người đàn ông lớn tuổi nhất lớn tiếng nói với chúng tôi: “Muốn chúng tôi tin tưởng không phải không được, nhưng tất cả mọi người đều muốn ở lại chờ cảnh sát!” Tôi liền nhẹ cả người nói với bọn họ: “Không quan trọng, mấy người muốn ở lại hết đương nhiên cũng được, nhưng mấy người đều phải xuống dưới và phải trông coi thật kỹ Hoàng Hữu Phát với Hoàng Tiểu Quang! Bọn chúng rất giảo hoạt, nếu để bọn chúng chạy, sau khi cảnh sát đến bọn tôi cũng chỉ đành nói với họ là mấy người cố ý thả hai tên đó đi.” Người đàn ông lớn tuổi nhất nói: “Cậu yên tâm, người thôn Hoàng chúng tôi nói chuyện luôn giữ lời.” Hoàng Hữu Phát thấy người trong thôn đã đạt thành thỏa thuận với chúng tôi, trên mặt biểu lộ ra một chút tuyệt vọng, nhưng ngay lập tức lại trấn tĩnh nói: “Tốt! Cây ngay không sợ chết đứng, cảnh sát tới càng tốt, tạo chỉ sợ có một số người chỉ là phô trương thanh thể, cũng không dám thực sự đợi cảnh sát đến!”
Tôi nghe thể thì cười, mẹ! Đến lúc này rồi, Hoàng Hữu Phát vẫn còn vừa ăn cướp vừa la làng! Đúng là vịt chết mạnh miệng! Chú Lê nghe Hoàng Hữu Phát nói thế liền cau mày nói nhỏ với tôi: “Hoàng Hữu Phát này lòng dạ rất âm trầm, nhất định phải cẩn thận, không thể để gã lại chạy. Mặc dù nói người thôn Hoàng chưa chắc đã có gan thả ga, nhưng cũng không nhất định nhìn chòng chọc gã được...” Tôi nghe liền gật đầu, sau đó xoay người nói nhỏ vào tai Đinh Nhất vài câu, Đinh Nhất nghe xong liền nhìn vào Hoàng Hữu Phát trong đám người, trầm giọng nói: “Được, tôi biết rồi.”
Trước đó lão Hải liên hệ với đội viên xuống núi báo cảnh sát, nhận được câu trả lời là nhanh nhất phải buổi trưa mới có thể tới, nhưng đây là trong tình huống không bị chậm trễ, nếu như nửa đường xuất hiện trở ngại, có lẽ chưa chắc có thể đến nơi vào giữa trưa.
Hiện giờ có thể ổn định những người này, chủ yếu bọn họ tin tưởng cảnh sát sẽ đến, nhưng nếu cảnh sát bị chậm trễ thời gian ở trên núi không thể kịp thời xuất hiện, chỉ sợ lập trường của những người này sẽ bắt đầu lung lay.
Tôi không yên lòng xoay xoay chiếc điện thoại của Lưu Ninh Huy, so với âm hồn của anh ta, nguy cơ trước mắt càng thêm nghiêm trọng, mặc dù những người này bị chúng tôi nói vài câu khuyên nhủ, nhưng chỉ cần cảnh sát không đến, nguy cơ của chúng tôi liền không được giải quyết triệt để.
Đinh Nhất lúc này đi đến bên cạnh tôi nói: “Cậu trước tiên đổi bộ quần áo ướt này đi! Giờ đã vào thu, nhiễm khí lạnh có thể bị bệnh, tôi sẽ canh chừng Hoàng Hữu Phát bên đó.”
Tôi cúi đầu xem, lúc này mới phát hiện quần áo trên người quả nhiên dính dính rất khó chịu, thế là nói nhỏ với anh ta: “Được, vậy anh cẩn thận một chút.”
Ai ngờ lúc tôi vừa thay xong quần áo đi ra khỏi lều, lại nghe thấy bên ngoài đang ầm ĩ, vội vàng chạy đến xem, phát hiện là thôn dân thôn Hoàng đang la hét: “Sắp hai giờ chiều rồi, vì sao cảnh sát còn chưa đến?”
Lão Hải đang giải thích với bọn họ: “Cảnh sát đang trên đường tới, nhưng hôm qua mưa cả đêm, đường núi rất khó đi, chắc là họ đến chậm hơn so với dự kiến.”
Thế nhưng những người này dường như không chịu nghe lời giải thích, âm thanh xôn xao càng lúc càng lớn, tôi vừa muốn gia nhập trận doanh với lão Hải, lại đột nhiên phát hiện Hoàng Hữu Phát không còn ở giữa bọn họ!
Tôi lập tức giận dữ trong lòng hổ to với lão Hải: “Hoàng Hữu Phát đâu? Sao lão không ở đây? Lão già này lại chạy rồi!”
Lão Hải biển sắc mặt, lập tức đẩy ra mấy thôn dân ngắn trước người mình để tìm kiếm xung quanh, nhưng nào có nửa điểm bóng dáng của Hoàng Hữu Phát! Những thôn dân đó lúc này cũng đều trung thực, không còn trách móc vì sao cảnh sát chưa đến.
Tôi lạnh lùng nhìn những người này, trong bọn họ nhất định có người có quan hệ thân thiết với Hoàng Hữu Phát, cho nên mới kích động mọi người gây chuyện, để Hoàng Hữu Phát thừa cơ chạy trốn.
Nghĩ đến đây tôi lại bực mình! Thế là liền quát lớn với những người này: “Hôm nay nếu Hoàng Hữu Phát chạy trốn, tất cả các người đều phải chịu trách nhiệm!”