Người Tìm Xác

Chương 1276



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đối phương nghe tôi nói vậy cũng không hề có phản ứng nào, cũng không nhúc khích, chỉ đứng yên ở nơi đó... Vì thế tôi từ từ đi về phía trước hai bước, nhưng bóng người kia vẫn đứng nghiêm như một cây gậy... Thật kỳ lạ! Bởi càng đến gần bóng đen kia, tôi càng cảm thấy đối phương có hơi thở rất quen thuộc, ngay cả mùi hương trên người hắn tản ra cũng giống như loại mùi thơm nhàn nhạt ở trên người thiếu nữ vậy. Ngay tại lúc này, trong lòng tôi đột nhiên giật mình một cái, loại mùi thơm nhàn nhạt này tôi đã từng ngửi thấy trước đây ở trên người An Ni, chẳng lẽ người trước mặt là An Ni? Nghĩ tới đây, tôi không quan tâm2nhiều như vậy nữa, nhanh chân bước tới gần để xem, quả nhiên đúng là An Ni đang nhắm nghiền hai mắt đứng đó... Hơn nữa không chỉ có cô ấy, mấy nữ sinh còn lại cũng trong trạng thái như vậy đứng sau lưng An Ni.

“An Ni? Em mau tỉnh lại đi?” Tôi khẽ gọi nhưng cô ấy không hề có phản ứng, trong lúc nhất thời lòng tôi nóng như lửa đốt, tuy tôi biết mấy cô ấy bây giờ chắc chắn đang bị trúng tà thuật gì đó, nhưng tiếc là bản lĩnh của tôi có hạn, mà chú Lê lại không ở bên cạnh, tôi thật sự không biết phải làm thế nào mới có thể khiến các cô gái này tỉnh lại.

Nhưng dù thế nào, bây giờ cũng phải đưa các7cô ấy ra khỏi đây mới được, bởi vì tôi luôn cảm thấy không khí ở đây rất quái dị, chỉ sợ đối phương còn có chiều khác phía sau đang chờ tôi! Tôi không muốn vì mình mà làm liên lụy đến An Ni và mấy nữ sinh này... Nghĩ tới đây tôi quay đầu hổ lớn với Kim Thiệu Phong: “Tiểu Kim, mau tới đây giúp tôi một tay, tôi tìm được bọn An Ni rồi!” Kim Thiệu Phong nghe vậy, vội vàng chạy tới, nhưng khi cậu ta thấy trạng thái của mấy người An Ni thì cũng lấy làm kinh hãi: “Các cô ấy... sao thế này?” Bây giờ tôi không có thời gian để giải thích với cậu ta, bèn thúc giục: “Lúc nữa sẽ giải thích với cậu sau, bây1giờ hai người chúng ta đem những người này ra cửa đã rồi nói sau, tôi có cảm giác nơi này không an toàn.” Kim Thiệu Phong gật đầu, rồi cùng tôi đưa mấy người họ đến cửa hàng... Trong lúc đó, mấy cô gái không có hề có dấu hiệu muốn tỉnh lại, bất kể là để các cô ấy nằm hay đứng, mấy người họ vẫn duy trì trạng thái toàn thân cứng đơ. Không mang những người này không biết, vừa mới nhấc họ lên tôi đã giật mình, đừng thấy mấy cô gái này nhìn rất thon thả, nhưng lúc này nhấc lên mới biết cái gì gọi là “nặng như cùm”. Ngay cả An Ni nhỏ bé như vậy mà tôi muốn ôm cô ấy một mình cũng tốn rất nhiều7sức, chứ đừng nhắc đến phía sau có hai người đẹp cao một mét bảy lăm kìa.

Tôi với Kim Thiệu Phong mất rất nhiều sức lực mới đem được mấy người họ đến nơi tương đối rộng rãi ở cửa hàng, cái chỗ vừa rồi rất chật hẹp, nhỡ mà có nguy hiểm gì thì muốn tránh cũng không kịp.

Sau đó Kim Thiệu Phong kiểm tra sơ qua cho các cô gái, nhưng cậu ta lại không nhìn ra được mấy người họ đang ở trạng thái gì. Tôi không muốn đả kích cậu ta rằng vào lúc này không phải là thời điểm để nói kiến thức khoa học, vì thể tôi giơ tay lên vén mí mắt An Ni nhìn thử, nhất thời trong lòng tôi trầm xuống...

Trên mí mắt An Ni có một0mảng bầm đen, vừa nhìn là biết đây chính là dấu hiệu trung tà. Nhưng cho dù lúc ấy trong đầu tôi cổ hồi tưởng lại xem nếu là chú Lê thì khi gặp phải loại chuyện này chú ấy sẽ làm gì? Nhưng bởi vì tôi quá để tâm đến An Ni, nên cố hết sức cũng không thể nhớ ra nổi.

Ngay lúc tôi đang vò đầu bứt trán, đột nhiên tôi nhớ tới lần này, trước khi ra khỏi cửa, chú Lê từng cho tôi mấy lá bùa màu vàng để bảo đảm tính mạng, chú ấy nói là nhỡ gặp phải chuyện kỳ quái nào thì cứ mang mấy lá bùa này ra ứng phó.

Thật là càng vội càng dễ mắc lỗi, sao tôi lại quên mất chuyện này chứ? Tôi vội vàng lấy mấy lá bùa màu vàng từ trong túi áo khoác ra, sau đó do dự một chút liền lấy một tờ dán vào trán An Ni. Kim Thiệu Phong thấy hành động này của tôi thì hoảng sợ một lúc lâu cũng không nói nên lời, chắc có lẽ cả đời này cậu ta cũng chưa từng thấy qua việc như vậy, qua đêm nay, có lẽ thế giới quan của cậu ta sẽ phải thay đổi... “Anh Trương... Anh, anh đang làm cái gì vậy?” Kim Thiệu Phong cổ mãi mới nói được một câu. “A... Tôi đang giúp cô ấy... Giúp cô ấy điều dưỡng cả thể xác lẫn tinh thần.” Tôi thuận mồm bịa chuyện.

Thật ra thì tôi cũng không biết nên giải thích với Kim Thiệu Phong thể nào, dù sao tôi cũng không biết làm như vậy có tác dụng hay không, bây giờ có giải thích gì với cậu ta thì cũng chỉ là nói nhảm. Nhưng khi tôi đem miếng bùa dán trên trán An Ni, chỉ sau một lát, tôi nghe thấy cô ấy khẽ hừ một tiếng, sau đó dần dân tỉnh lại... Thế là tôi lập tức làm theo cách này để đánh thức những nữ sinh còn lại.

Thấy mấy người An Ni đều không sao, cuối cùng tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, Kim Thiệu Phong thì vội vàng hỏi các cô ấy tại sao lại chạy đến nơi này? Một người trong số nữ sinh nghe vậy liền mờ mịt, nói: “Đúng vậy! Rõ ràng vừa rồi chúng tôi đang ngồi cạnh đống lửa sưởi ấm, sao lại đến nơi này chứ?”

Lúc này An Ni day trán mình và nói: “Tôi nhớ hình như trước khi mất đi ý thức, đã từng ngửi thấy một mùi thơm rất kỳ lạ...”

Nghe cô ấy nói như vậy, mấy cô gái cũng rối rít bày tỏ mình cũng ngửi thấy, mọi người đều ngửi thấy một mùi thơm kì lạ, sau đó thì không còn biết gì nữa. Nói tới đây, An Ni đột nhiên giật mình nhìn tôi và nói: “Anh bị sao vậy, làm sao toàn thân đều là máu thế này?” Tôi cũng biết trong mình bây giờ hơi thảm, đành cười khổ, nói: “Đừng nói nữa, đây chính là cái giá của anh hùng cứu mỹ nhân đấy. Đúng rồi, bây giờ em cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?” An Ni lắc đầu: “Trừ cảm giác đầu hơi ngây ngất ra thì những thứ khác đều tốt... Ngược lại là anh đấy, cả người đều bị thương, nhất định phải xử lý tốt mới được!” Kim Thiệu Phong phụ họa: “Xem đi, tôi đã nói mấy vết thương này của anh phải xử lý rồi, tôi thấy bên ngoài đã ngừng mưa, chúng ta về trại trước đi!” Lúc này An Ni đi tới cửa động nhìn ra bên ngoài, cô ấy nói: “Giờ trời còn chưa sáng, chúng ta phải mau chóng trở lại trại, ở đó có hộp cấp cứu có thể xử lý vết thương trên người anh Tiến Bảo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.