*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tôi không biết nên giải thích với An Ni thế nào để nói rằng đây không phải vết bớt cũng không phải nốt ruồi đen, thế là tôi đành phải nhẹ nhàng ôm cô ấy vào lòng, nói: “Được được, chờ sau lần này về, anh sẽ dành thời gian đi bệnh viện kiểm tra thử... Yên tâm đi, đi ngủ sớm một chút, nếu không trời cũng sắp sáng rồi.”
Nói xong câu đó, tôi vẫn có cảm giác không yên tâm, vì vậy suy nghĩ một chút liền lấy cái răng thú xuống, đeo lên cổ An Ni, vật này có thể đuổi quỷ trừ tà, hẳn là có thể bảo vệ cô ấy bình an.
Tôi thấy An Ni mờ mịt nhìn tôi đeo chiếc răng lên cổ cô ấy, mặc dù cô ấy không biết vật này là gì, nhưng cũng2không hỏi nhiều... Tôi thấy đã đeo răng thú lên cổ An Ni, lúc này mới cảm thấy trong lòng yên tâm hơn một chút. An lòng rồi, tôi cũng cảm thấy cơn buồn ngủ đang tấn công mình, vì vậy tôi nhanh chóng ngủ thiếp đi. Không biết tại sao, giấc ngủ này của tôi lại có hương vị đặc biệt ngọt ngào, có lẽ bởi vì trước khi ngủ có nụ hôn kia chăng... Sau khi tỉnh dậy, tôi cảm thấy cả người đau nhức, nhưng điều này cũng là bình thường, dù sao đêm qua tôi lăn lộn quá nhiều, lại mất nhiều máu... Lúc này tôi mới phát hiện bên ngoài trời đã sáng, không biết bây giờ đã là mấy giờ sáng rồi.
Tôi mơ mơ màng màng ngồi dậy, phát hiện An Ni không còn bên cạnh nữa,7trong lúc nhất thời tôi hoảng hốt, chẳng lẽ chuyện xảy ra đêm qua chỉ là một giấc mộng xuân, hay nó là chuyện thực đã từng xảy ra? Nhưng túi ngủ màu hồng bên cạnh có thể chứng minh, tối qua An Ni quả thực đã ngủ bên cạnh tôi... “An Ni, An Ni?” Tôi hướng ra phía ngoài lều khẽ gọi hai tiếng nhưng không có ai đáp lại.
Tối nghi ngờ bò ra từ trong túi ngủ, định đi ra ngoài xem tình hình, kết quả vừa kéo cửa lều vải ra, một cảm giác rùng mình ập tới, tôi không nhịn được mà rùng mình một cái.
Đúng là một trận mưa thu rét lạnh, mới chỉ qua một ngày mà thời tiết đã lạnh như vậy! Tôi bèn xoay người trở lại mặc áo khoác vào, sau đó siết chặt1cổ áo, vén cửa lều vải đi ra ngoài...
Sau khi ra ngoài lều, tôi cảm giác bầu không khí không đúng, dường như toàn bộ khu cắm trại quá mức yên tĩnh. Lần này đi ra tôi không đem theo đồng hồ, điện thoại di động cũng đã bị rơi trong cái hố sâu kia, cho nên nhất thời tôi không biết bây giờ là mấy giờ.
Nhưng nhìn trời thấy mặt trời đã lên rất cao, chắc lúc này ít nhất cũng phải tám chín giờ sáng rồi. Chẳng lẽ mấy cô nhóc kia vẫn còn đang ngủ ư? Nhưng một người mất quá nhiều máu như tôi cũng đã tỉnh, sao các cô gái lại có thể không biết xấu hổ mà nằm ỳ ra chứ?
Lại nói cái thằng nhóc Kim Thiệu Phong kia đâu? Chẳng phải nó nói muốn gác đêm7thay tôi à? Sao lúc này chẳng hề thấy bóng dáng của cậu ta? Chẳng lẽ cậu ta thấy trời đã sáng nên cũng đi ngủ rồi?! “Kim Thiệu Phong, Kim Thiệu Phong!” Tôi gân cổ gọi giữa mấy cái lều vải, một là muốn gọi Kim Thiệu Phong ra, hai là muốn đánh thức luôn mấy cô gái trong lều, chớ để lúc nữa cứu viện đến, tất cả các cô ấy vẫn còn ở trong chăn! Ai ngờ tôi gọi vài tiếng nhưng các lều đều không có phản ứng, toàn bộ khu cắm trại đều yên tĩnh như chết, thế này hơi khác thường rồi! Tôi cũng không để ý nhiều nữa, vội vàng đi từng lều kiểm tra, nhưng cuối cùng tôi phát hiện tất các lều đều trống không, bên trong chẳng hề có một bóng người nào!0Trong khoảnh khắc tôi cảm thấy da đầu mình tê dại, thầm nghĩ đủ chưa vậy! Muốn tác oai tác quái các người cứ hướng về phía tôi đi! Bắt nạt mấy cô gái thì có bản lĩnh gì! Mà lần này thậm chí ngay cả Kim Thiệu Phong cũng không thấy!
Lòng tôi tràn đầy tức giận, tôi đi kiểm tra lại trong lều, muốn tìm ra đầu mối việc mấy người họ mất tích. Tôi thấy mấy túi ngủ trong lều đều mở ra, nhìn màu sắc cũng biết là của các cô gái, hiển nhiên là sau khi các cô ấy ngủ mới xảy ra chuyện.
“Rốt cuộc mày là ai? Có chuyện gì thì cứ nhằm vào tao này! Mấy người họ chỉ là những người bình thường, không có liên quan!” Tôi rất giận dữ, hét lớn với xung quanh.
Nhưng tôi giống như kẻ ngu vậy, mình ở nơi này hét nửa ngày, nhưng chẳng có ai đáp lời tôi cả. Lúc ấy lòng tôi không ngừng tự nhủ: Tỉnh táo lại đi, nhất định phải tỉnh táo lại! Bởi vì chỉ có tỉnh táo mới có thể nghĩ ra đối sách, nếu không mấy người bọn An Ni sẽ thật sự gặp nguy hiểm. Theo lý mà nói, trên người An Ni có răng thú của tôi, hẳn sẽ không dễ dàng bị trúng chiều như lần trước. Nhưng bây giờ cô ấy và mọi người cùng mất tích, xem ra đạo hạnh của đối phương rất cao!
Bây giờ tôi có hai lựa chọn: một là xuống núi xin giúp đỡ, hai là ở lại tiếp tục tìm người. Nếu như bây giờ tôi xuống núi tìm bọn chú Lê tới hỗ trợ, vậy theo tính toán thời gian, bọn Tống Viễn cũng đã sớm đến chân núi rồi, nhưng tại sao cứu hộ còn chưa lên núi? Nếu như bây giờ tôi đi xuống, đừng nói đến việc có thể tìm được chú Lê không, cho dù tôi dùng thời gian nhanh nhất có thể tìm được bọn họ, rồi chạy lên núi cứu người... Đến lúc đó cũng mất rất nhiều thời gian, chỉ sợ khi đến nơi, bọn An Ni đã sớm bị hại rồi!
Cách thứ hai là chọn ở lại để chờ chiếu tiếp theo của đối phương, bởi vì tôi tin rằng đối phương mang mấy người An Ni đi là có mục đích khác, mục đích của họ nhất định là tôi chứ không phải bọn An Ni, nếu tôi tùy tiện xuống núi, đổi phương có lẽ sẽ giận cá chém thớt lên bọn An Ni, vậy thì bọn họ càng nguy hiểm.
Nghĩ tới đây, tôi liền quyết định ở lại cho đối phương hiện thân, quả nhiên chẳng bao lâu sau, tôi thấy bốn phía khu trại bắt đầu nổi lên tầng sương mù nhạt...