*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Triệu Dương đột nhiên trợn tròn mắt nói: “Mày nói cái gì?”. Tôi nhìn thấy biểu cảm hắn như vậy thì hiểu hóa ra hắn chẳng biết gì cả ư? Đúng nhỉ, vị sư cô kia luôn thích làm theo ý mình, sao có thể nói chuyện với hai hậu bối chứ?
Triệu Dương thấy tôi chậm chạp không nói tiếp liền hỏi: “Mày mau nói rõ ràng, nguyên thần của sư phụ tạo tại sao lại ở bên cạnh sự cô?” Thật ra thì tôi cũng chỉ biết một ít, nhưng nếu Triệu Dương đã thấy hứng thú, vậy tôi có thể dùng chuyện này để giao dịch với hắn... Vì vậy tôi liền thở sâu một cái, sau đó ngẩng đầu2lên nói với hắn: “Muốn biết nội tình trong chuyện này, mày hay khôi phục lại thần trí cho họ, để họ có thể tự rời đi...”
Triệu Dương nghe xong cười lạnh: “Được, tao đố mày cũng không thể gây ra chuyện sóng gió gì được!” Thế là hắn cầm nhạc khí cổ quái ấy lên rồi thổi một giai điệu. Lúc này chỉ thấy mấy người Kim Thiệu Phong run lên, sau đó phun ra một đống màu đen, sau khi nôn ra, bọn họ đều khôi phục lại thần trí. Kim Thiệu Phong mờ mịt nhìn những thứ mình vừa nôn ra, mặt đầy ghê tởm, nói: “Đây là cái gì vậy? Sao có người ác tâm thế?” Tôi thấy7cậu ta đã tỉnh thì lập tức nhìn về phía An Ni, nhưng thấy cô ấy không khôi phục lại bình thường như những người khác, tôi thầm hừ lạnh, xem ra tên Triệu Dương này sẽ không dễ dàng buông tha lá bài chủ chốt là An Ni.
Nhưng lúc này cứu được người nào hay người đó, nếu An Ni là lá bài chủ chốt trong tay Triệu Dương, hắn tạm thời sẽ không dễ dàng tổn thương cô ấy, nhưng bọn Kim Thiệu Phong không giống vậy, vì vậy tôi lập tức hô lớn với cậu ta: “Mau đưa tất cả mọi người rời đi! Còn nhớ lời lúc trước tôi nói với cậu không, không nên quay đầu lại,1đi ngay lập tức, bây giờ hãy xuống núi ngay!”.
Thật ra thì Kim Thiệu Phong đã thấy dáng vẻ tối thảm hại quỳ dưới đất, theo bản năng muốn đi về phía tôi, nhưng cậu ta nghe tôi nói vậy, liền dừng lại tại chỗ, do dự mấy giây, sau đó lập tức xoay người, kéo mấy cô nữ sinh còn đang hoảng hốt nôn ọe kia chạy xuống núi...
Sau khi thấy họ rời đi, lúc này tôi mới thoáng an tâm một chút, trong đầu nghĩ thằng nhóc Kim Thiệu Phong coi như nghe lời một lần, nếu không bây giờ bọn họ ở lại chỉ có nước chết. Triệu Dương lạnh lùng nói: “Người tao cũng thả rồi, bây giờ7mày có thể nói rồi chứ?”
Tôi ổn định lại tâm thần, sau đó liêu xiêu đứng dậy, sắc mặt âm trầm nói: “Tao nói là tất cả mọi người...”
Triệu Dương dường như vừa nghe chuyện tiếu lâm buồn cười nhất, hắn cười như điên: “Ha... ha..., Trương Tiến Bảo, mày cũng tham quá đi chứ? Trên đời này làm gì có chuyện để mày đoạt hết chuyện tốt như thế? Tao có thể trả Ngô An Ni này cho mày, nhưng cô ta chỉ có thể cùng mày ở lại đây.”
Triệu Dương nói xong liền đẩy An Ni về phía tôi, tôi lập tức nhịn đau, tiến lên đỡ cô ấy. Sau đó An Ni khôi phục lại thần trí, cô ấy0hoảng hốt nói: “Anh thế nào? Sao toàn thân đều là máu vậy?”
Tôi không định hù dọa cô ấy, vì vậy tôi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Không sao, em không cần lo lắng, anh nhất định sẽ đưa em xuống núi bình an.” Triệu Dương nghe vậy thì thở dài, nói: “Đến lúc này rồi mày còn lừa gạt cô ta làm gì? Hôm nay đừng nói là cô ta, chính mày có thể còn sống mà xuống núi hay không vẫn còn là ẩn số đấy!”
Tôi nhẹ nhàng đưa Án Ni ra sau lưng mình: “Tao nói trước, đây là ân oán giữa mày với tao, mày thả những người không liên quan đi, hai người chúng ta cùng chấm dứt hoàn hoàn ân oán này, thế nào?” “Mày không nên được voi đòi tiên! Bây giờ mày nên nói cho tao biết về chuyện nguyên thần của sư phụ tao đã chứ?” Vẻ mặt Triệu Dương đầy thâm độc.
Tôi thấy bây giờ Triệu Dương sẽ không chịu dễ dàng thả An Ni, vì vậy cũng chỉ có thể trước hết kể cho hắn nghe về chuyện Mã Tiểu Như lần trước: “Thật ra sự phụ mày sau khi chết đã vô cùng hối hận vì những chuyện sai lầm mình đã làm, cả đời ông ta cũng chỉ vì muốn cứu sống người mình yêu, nhưng cuối cùng lại trả giá nặng nề: Lần trước sự cố mày đi ra ngăn cản hai huynh đệ bọn mày tiếp tục làm sai, nhưng tại sao chúng mày vẫn cứ u mê không tỉnh? Chẳng lẽ chúng mày muốn bước theo vết xe đổ của sư phụ mày sao? Đúng! Mày hôm nay có thể giết Trương Tiểu Bảo tao, nhưng tạo tin rằng đạo trời có quả báo, ngày sau cũng sẽ có người khác tới tìm mày về lỗi lầm mày đã gây ra. Triệu Dương, nghe lời sư cô mày đi, thừa dịp bây giờ còn có thể thu tay, buông xuống những hận thù kia đi! Ngay cả sư phụ mày cũng có thể buông xuống hận thù, tại sao mày lại không thể chứ?”
“Mày nói bậy! Nếu nguyên thần sư phụ tao vẫn còn, vậy sư cô tao nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu sống ống ấy, bọn họ yêu nhau như vậy, sư phụ tao đã vì bà ấy mà làm bao chuyện? Sao bà ấy có thể mặc cho sự phụ tạo không sống không chết như vậy chứ?” Cảm xúc của Triệu Dương đột nhiên trở nên kích động.
“Bởi vì bà ấy biết cái gì là đúng, cái gì là sai! Mặc dù trước đó, nguyên thần của sự cố mày vẫn luôn bị sư phụ mày khống chế, nhưng bà ấy không vì vậy mà đánh mất lý trí, bà ấy bây giờ giữ lại nguyên thần sư phụ mày là vì muốn cùng ông ấy lên đường, cùng nhau chịu đựng nghiệp chướng mà những năm qua sư phụ mày phạm phải...”. Triệu Dương cuồng loạn hét lên: “Không! Không phải như vậy! Nhất định sự cô không đủ yêu sư phụ tạo, bà ấy không thể nào giống sư phụ tao, vì đối phương mà bỏ ra tất cả, đàn bà chính là loại động vật bạc bẽo nhất trên đời, họ còn không yêu thương dài lâu bằng một con vật...”
Tôi thấy Triệu Dương đã bắt đầu mất kiểm soát, liền vội vàng nói với An Ni ở sau lưng: “Em thừa dịp này mau chạy xuống núi, cho dù thế nào cũng không được quay đầu lại...” Nhưng An Ni lại đầy bình tĩnh, nói: “Lúc này sao em có thể bỏ mặc anh được!”