*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Qua một lúc lâu, tôi mới từ từ khôi phục lại hệ thống giác quan, thì ra Kim Thiệu Phong đang thúc giục nữ sinh bên cạnh: “Nhanh lên một chút! Nhanh lên một chút!” Tôi mờ mịt nhìn lên bụng mình, phát hiện Kim Thiệu Phong đang cầm một vật bịt vào vết thương trên bụng tôi... Còn mấy cô nữ sinh bên cạnh thì đang dùng sức xẻ cái áo phông của Kim Thiệu Phong, hẳn là định dùng nó để băng bó vết thương cho tôi. Tôi thều thào: “Các cô cậu... Tại sao còn chưa đi.”
Kim Thiệu Phong nghe vậy hừ lạnh một tiếng: “Nếu hôm nay chúng tôi đi rồi thì anh chết chắc! Hơn nữa, anh nói nghe nhẹ nhàng nhỉ, còn bảo đi thẳng xuống núi chớ quay2đầu lại? Chúng tôi đi được xuống núi sao? Mấy người chúng tôi đi tới đi lui vòng vo quanh đây cũng không tìm được đường xuống núi đây này!” Tôi nghe vậy thì nghĩ thầm trong đầu, tên khốn Triệu Dương này đúng là đồ lật lọng, xem ra từ đầu tới cuối hắn đã không có ý định bỏ qua cho mấy người Kim Thiệu Phong... Chẳng qua hắn tạm thời ném họ sang một bên, đến khi xử lý tối xong sẽ đến lượt mấy đứa nhóc này.
“Đây là... nơi nào? An toàn không...” Tôi nói đứt quãng. Kim Thiệu Phong tức giận: “Còn có thể là nơi nào, chính là cái hang động lúc trước ấy...” Tôi nghe vậy liền vội vàng ngồi dậy: “Nơi này không an toàn, đây là7địa bàn của bọn họ.” Kết quả tôi lại bị Kim Thiệu Phong đè lại, cậu ta nói: “Chớ lộn xộn, anh còn muốn sống không! Vết thương trên bụng anh sâu lắm, bây giờ chỗ này không có điều kiện gì, mấy người chúng tôi đều học y, nhưng cũng không phải thần tiên! Chúng tôi bây giờ chỉ có thể cầm máu cho anh, để cho anh không chết vì mất máu quá nhiều trước khi được cứu chữa! Hơn nữa, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, tôi phải ở đây cầm máu cho anh trước rồi nói sau.”
Tôi nghe xong khẽ thở dài một tiếng: “Yên tâm đi... tôi không chết được.” Lúc này Kim Thiệu Phong dùng những miếng vải mà các nữ sinh xé ra, bắt1đầu bằng bó vết thương cho tôi, tôi nhìn kỹ thì thấy vật cậu ta dùng để cầm máu cho tôi chính là một miếng băng vệ sinh...
Tôi bất lực nói: “Shit! Cậu không thể dùng thứ khác.... Để cầm máu cho tôi à?” “Đến lúc này rồi mà anh còn kén cá chọn canh à, thứ này vừa hút nước lại vệ sinh, anh nói xem, ở nơi hoang dã này, anh bảo tôi đi đâu tìm bông cầm máu cho anh?” Kim Thiệu Phong trợn mắt với tôi.
Tôi nghe cậu ta nói vậy thì nhìn sang bên cạnh mình, tôi thấy trên mặt đất có mấy cái băng vệ sinh đã dùng, vì vậy liền ngượng ngùng nói: “Đúng là làm khó cho cậu...” Kim Thiệu Phong nghe vậy thì cười xấu xa:7“Người khó xử không phải tôi, mà phải là mấy cô gái này này, là các cô ấy đem băng vệ sinh ra để cứu anh, chờ anh giữ được mạng thì đừng quên mời người ta ăn cơm nhé!” Cậu ta không nói thể còn may, cậu ta nói như vậy ngược lại làm mấy nữ sinh cảm thấy thẹn thùng. Nếu không phải bởi vì tôi đang mất quá nhiều máu thì chắc tôi cũng đã đỏ mặt rồi...
“Đúng rồi, lúc trước cậu cứu tôi đã ném thứ gì đấy?” Tôi nhanh chóng đổi chủ đề.
Kim Thiệu Phong ra vẻ đắc ý: “Là ong mật đấy! Lợi hại không? Chúng tôi vừa nãy đi loanh quanh phát hiện ra bên đó có một tổ ong mật. Lúc tôi còn nhỏ, bà nội tôi0là một thợ nuôi ong, cho nên tôi biết làm thế nào lừa mấy con ong vào lọ thủy tinh đựng một ít mật ong. Nếu không tôi cũng không có bản lĩnh cứu anh...”
Ai ngờ ngay tại lúc này, tôi đột nhiên nghe thấy bên ngoài hình như có động tĩnh, vì vậy tôi vội vàng ra dấu cho mọi người im lặng. Tiếp đến tôi nghe thấy âm thanh quen thuộc đến đáng sợ vang lên.
“Bang...”
Tim tôi theo tiếng trống cầm tay đột nhiên co rút lại, cả người khó chịu nghiêng sang, tôi cũng chẳng còn quan tâm được tới vết thương trên bụng nữa mà lấy tay ôm chặt vị trí nơi tim.
Kim Thiệu Phong giật mình hỏi: “Anh sao thế?”.
Lúc này người tôi đã đổ mồ hôi lạnh, trong lòng tôi biết tình hình này là do cổ độc trong người tôi chưa được diệt trừ, nên dù tôi có đi đâu cũng không thể thoát khỏi được sự truy kích của hai sư huynh muội Triệu Dương, vì vậy tôi liền khoát tay với Kim Thiệu Phong và nói: “Tôi không sao, bây giờ cậu dẫn mấy nữ sinh này đi sâu vào trong động kia, trong hang này hơi quanh co nhưng cuối cùng thông với cái hố sâu mà Hạ Tử Hàm đã rơi xuống. Cậu đưa các cô ấy tránh đến đó trước, lúc nào cậu nhìn thấy sương mù tản đi thì hãy đưa các cô ấy đi ra, khi đó các cậu hãy xuống núi cầu cứu.”
Kim Thiệu Phong sốt ruột nói: “Vậy anh thì thế nào? Tôi cõng anh rồi cùng nhau chạy! Nếu không chẳng phải tôi cứu anh vô ích sao?” Tôi nghe vậy liền cười khẽ: “Thằng nhóc ngốc này, nếu cậu mang theo tôi thì làm sao trốn được chứ? Mau đưa các cô ấy đi đi!” Kim Thiệu Phong đột nhiên hỏi: “Người đàn ông kia rốt cuộc là ai? Tại sao An Ni lại cùng một phe với hắn?”
Vấn đề này nhất thời tôi không biết nên giải thích sao với cậu ta, dù gì cậu ta cũng từng thích Ngô An Ni, vì vậy tôi bèn nói: “Có một số việc chờ sau này tôi sẽ giải thích với cậu, bây giờ cậu mau đi nhanh đi!”
Kim Thiệu Phong thấy ánh mắt tôi lo lắng cũng biết đây không phải lúc dài dòng, vì vậy cậu ta lập tức đưa mấy cô gái chạy sâu vào trong hang... Theo âm thanh của tiếng trống ngoài động, thân thể tôi đau đớn đến quặn người lại, chỉ thiểu việc lăn lộn trên đất nữa thôi!
“Đừng gõ... đừng gõ nữa!” Tôi đột nhiên quát khàn cả giọng. Cái trống con dừng gõ thật, sau đó tôi nghe thấy giọng Triệu Dương truyền đến từ ngoài động: “Mày đi ra đây tao sẽ không gõ nữa, nếu không tạo sẽ gõ đến khi tim mày vỡ ra mới thôi!” Tôi biết hắn nói được sẽ làm được, vì vậy tôi lấy lại tinh thần, chậm rãi bò dậy từ mặt đất, sau đó bước lảo đảo ra khỏi hang động... Khi tới bên ngoài hang, tôi thấy Triệu Dương và Ngô An Ni đứng song song bên ngoài... Trên mặt họ, một người thì đầy đắc ý, một người từ đầu đến cuối đều lạnh lùng.
Tôi bất lực nói: “Các người đúng là âm hồn không tan! Không để cho tôi nghỉ ngơi một chút được sao?”