*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tôi tức giận: “Cút! Anh mới có tin vui, cả nhà anh đều có tin vui!”
Bạch Kiện chai mặt nói: “Vậy cám ơn lời chúc của cậu!” Nói chuyện phiếm với mấy người Bạch Kiện một lúc làm tôi dần quên cảm giác khó chịu trong người, tâm trạng cũng tốt lên nhiều. Bọn họ cho tôi biết cảnh sát vẫn đang tìm kiếm tung tích Ngô An Ni, cho dù trường học hay người nhà đều không hề biết tung tích của cô ta.
Bạch Kiện nhìn mặt tôi hơi xanh xao, nghi ngờ hỏi: “Vết thương trên người đã liền lại chưa? Lúc nào mới có thể xuất viện? Anh thấy sắc mặt cậu lúc này không tốt, có phải mấy hôm nay2không ăn uống gì được hả?”
Bởi vì trước đó tôi không nói cho mấy người Bạch Kiện chuyện độc tình, cho nên đến giờ hai người họ cũng chỉ nghĩ tôi bị Ngô An Ni đâm bị thương mới vào bệnh viện!
Tôi bèn cười một cái và nói: “Không có chuyện gì to tát đâu, chỉ nằm viện theo dõi thêm vài ngày...” Bạch Kiện vỗ vai tôi, trên mặt tỏ vẻ áy náy: “Cậu yên tâm, bọn anh nhất định sẽ tìm được Ngô An Ni, chuyện của Đà Gia cũng nên kết thúc.”
Tiễn Bạch Kiện đi xong, tôi bắt đầu lo lắng tới chuyện làm cách nào để mình hôn mê tối hôm nay? Chắc chắn là không thể dùng thuốc mê7nữa, bởi vì di chứng của nó quá lớn, nhưng trong nhất thời tôi không nghĩ ra biện pháp nào tốt để nhanh chóng hôn mê.
Cực chẳng đã tôi suýt nữa bảo Đinh Nhất đánh tối ngất xỉu... Ai ngờ Đinh Nhất nghe cách giải quyết đó thì nói: “Cũng được, nhưng khi cậu tỉnh lại sẽ càng cảm thấy khó chịu.” Trong lúc tôi cả ngày chỉ lo nghĩ làm thế nào để mình bất tỉnh vào buổi tối, chú họ và chú Lê dẫn theo một người đẩy cửa phòng bệnh của tôi... Sự xuất hiện của người này làm tôi vô cùng giật mình, tôi thậm chí từng nghĩ nếu chúng tôi nhìn thấy người này một lần nữa, chắc phải1đánh nhau đến tận khi “bên sống bên chết” mới dừng tay.
Nhưng thật không ngờ rằng, lão ta lại bình tĩnh đi cùng chú Lê vào phòng bệnh! Người này không phải ai khác mà chính là Bùi Tông Lâm, người chúng tôi đã từng gặp mặt một lần, cũng chính là tiểu sư thúc từ trên trời rơi xuống của chú Lê.
Sở dĩ Bùi Tông Lâm xuất hiện ở đây, chắc là được chú Lê mời đến để giải cổ độc. Lão già này tính cách quái gở, không biết chú Lê làm thế nào thuyết phục lão tới giúp tôi? Lúc này tôi cũng không tiện hỏi chú Lê ngay trước mặt lão, nhưng tôi biết chắc chắn chú đã đồng ý7một chuyện gì đó với Bùi Tổng Lâm.
Chú Lê thấy tôi ngẩn người, liền nháy mắt ra hiệu, tôi vội cười nói với Bùi Tông Lâm: “Không nghĩ tới lại được gặp ngài ở chỗ này, thật sự là... không đón tiếp từ xa.” Ấy thế mà Bùi Tông Lâm lại không nể mặt, nói: “Với cái dáng vẻ sống dở chết dở này của cậu mà còn đòi đón tiếp từ xa? Nhóc con, không biết nên nói mạng của cậu quá lớn? Hay số cậu không tốt đây? Nếu nói là số mạng không tốt nhưng cậu lại may mắn gặp tôi. Nhưng nếu nói mạng của cậu tốt, thì làm sao lại trúng độc tình âm độc như thế...” Lời nịnh0nọt ai cũng thích nghe, thế là tôi nói với Bùi Tông Lâm bằng giọng lấy lòng: “Nếu nói theo kiểu này thì mạng của tôi tốt rồi, bởi vì có quý nhân tương trợ.”
Sau đó Bùi Tổng Lâm dùng tay bắt mạch tay phải của tôi, cẩn thận kiểm tra mạch đập xong mới chậm rãi nói: “Không sao, trình độ con bé bỏ độc tình cho cậu vẫn còn thấp, chắc chắn không phải đối thủ của tôi, nhưng cậu với con bé này có thù hận gì à? Sao lại muốn hại cậu như thế?” Tối cười nhăn nhó: “Mối thù giết sư phụ...”. Bùi Tông Lâm nghe thể thì giãn chân mày: “Thật không nhìn ra đấy! Cậu mà cũng có bản lĩnh thể cơ à? Không đúng! Nếu cả sư phụ của cô nhóc này cũng không phải đối thủ của cậu, làm sao cậu trúng độc tình của cô ta dễ thế được?”
Tôi thật thà nói: “Chuyện dài dòng lắm, nói chính xác thì sư phụ của cô gái đó cũng không phải do tôi trực tiếp giết chết, nhưng cũng có sự tham gia của tôi trong đó.”
Bùi Tông Lâm gật nhẹ đầu: “Cô ta báo mối thù giết sư phụ cũng coi như chuyện hiển nhiên, cậu chẳng thể trách ai được...”
Tôi nghe thể thì thấy tính cách lão già này đúng là lập dị, xem ra trong thế giới của lão ta từ trước đến giờ không hỏi nhân quả chỉ để ý đúng sai. Tôi không còn cách nào, đành kiên nhẫn nói: “Để ngài chê cười rồi, tôi hiện giờ chẳng có chút căm hận nào đối với người gieo cổ này, chỉ mong sớm giải được độc tình để được sinh hoạt bình thường.”
Bùi Tông Lâm thấy hơi bất ngờ: “Ồ? Cậu không hận người gieo cổ?”
Tôi trả lời thật lòng: “Không hận...” Ai ngờ Bùi Tông Lâm nghe xong lại khoanh tay, nói: “Vậy thì phiền phức rồi, nếu cậu đã không hận người ta, vậy trước khi giải cổ có một số lời tôi phải nói trước...”
Tôi nghe mà thấy hơi nghi hoặc, bèn vội vàng gật đầu: “Mời tiền bối nói.”
Lúc này Bùi Tông Lâm đưa tay phải ra, để cho tôi nhìn lòng bàn tay, tôi giương mắt nhìn, thình lình phát hiện bên trong đang nằm một con côn trùng béo mập, nhìn qua trông cực kì buồn nôn.
“Cậu có biết tôi làm thế nào để giải độc tình trong cơ thể cậu không?” Tôi nghĩ thầm làm sao mà biết được! Nhưng ngoài miệng lại cung kính lắc đầu: “Không biết, xin tiền bối giải thích...” Bùi Tông Lâm đưa con côn trùng trong tay đến trước mặt tôi rồi nói: “Chỉ cần cậu nuốt sống con vật nhỏ này, nó tự nhiên sẽ ăn hết cổ trùng trong người cậu...” Tối nghe mà rùng mình, vội vàng nói: “Thế thì... vật này sẽ không ở lại trong cơ thể của tôi chứ?” Bùi Tông Lâm cười lạnh trả lời: “Cậu nghĩ hay thật đấy, bảo bối của tôi làm sao có thể tùy tiện cho cậu được, tự nó có cách ra ngoài, chắc chắn sẽ không làm cậu bị thương. Nhưng mà...”
Lão già Bùi Tông Lâm nói đến đây, đột nhiên dừng lại rồi nhìn tôi đầy ẩn ý, như đang chờ tôi hỏi “Nhưng mà cái gì?”. Tôi đành chửi thầm trong lòng, sau đó nhẫn nhịn theo: “Nhưng mà... Cái gì?” Bùi Tông Lâm thấp giọng, nói: “Nhưng mà cổ trùng này vừa chết, người hạ cổ cho cậu cũng chắc chắn sẽ chết! Cho nên cậu phải nghĩ cho thật kỹ, rốt cuộc là cậu hận cô ta... Hay là không hận?”