Người Tìm Xác

Chương 1335



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đột nhiên, trong lòng tôi có một cảm giác kỳ lạ, không biết nên nói là đau lòng hay vui vẻ, dường như đây là cảm giác được giải thoát hoàn toàn. Sau đó tôi chán nản giao Cục Thịt cho chú Lê, nói với chú: “Chú xem xử lý sao thì làm đi, chỉ cần đừng để cho nó bị Tiểu Hắc ăn là được.”

Chú Lê gật đầu đáp: “Yên tâm đi, chú sẽ siêu độ cho nó.”

Bữa trưa, chú Lê làm một bàn đồ ăn ngon, nhưng tôi lại ăn mà chẳng thấy mùi vị gì, trong lòng luôn cảm thấy vắng vẻ. Tôi đã từng nghĩ tới đủ loại kết cục của Ngô An Ni, nhưng duy nhất không nghĩ tới việc cô ta sẽ lẳng lặng lìa đời. Thực ra, tôi thật sự không nên tiếp2tục làm ra vẻ nữa. Xét đến cùng, giữa tôi và cô ta vốn chẳng tồn tại cái tình yêu đích thực khốn khiếp gì hết! Từ đầu đến cuối tôi đều chỉ là thằng ngốc dính tình cổ...

Nhưng trái tim tôi không phải làm từ đá. Cho dù người đã từng để trong lòng giờ không còn nữa, tôi cũng không làm được đến mức độ coi cái gì cũng chưa hề xảy ra. Có lẽ cô ta chết đi như vậy cũng là một sự giải thoát đối với tôi và cả cô ta.

Trước đây Ngô An Ni chính là “điểm chết” của tôi, nhưng bây giờ... cô ta cũng chỉ là một cái tên trong trí nhớ của tôi thôi. Tôi tin dù vết thương lòng có sâu đến đâu, theo thời gian trôi qua rồi cũng8sẽ từ từ khép lại, dần dần quên đi. Một tuần kế tiếp, mọi chuyện của tôi dường như vẫn như bình thường. Đinh Nhất và chú Lê càng không nhắc lại ba chữ Ngô An Ni trước mặt tôi, tôi cũng cảm thấy ba chữ này sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của mình nữa!

Nhưng ai ngờ buổi sáng hôm nay, tôi đột nhiên nhận được cuộc điện thoại của một người tự xưng là luật sư, anh ta nói tôi là người thừa kế của một phần di sản, cần phải đi với anh ta để xử lý vài thủ tục liên quan. Tôi nghe mà ngớ người, phản ứng đầu tiên chính là ngắt điện thoại. Đây chẳng phải là lừa đảo qua điện thoại sao? Kết quả không qua vài giây đối phương2đã gọi lại, anh ta khăng khăng nói mình không phải kẻ lừa đảo, hơn nữa hi vọng tôi có thể đến văn phòng luật sư của anh ta để nói chuyện trực tiếp. Lúc ấy tôi nghĩ, bây giờ thủ đoạn của mấy tên lừa đảo đều cao siêu như vậy sao? Còn phải thuê một văn phòng luật sư giả nữa à? Cuối cùng vẫn là Đinh Nhất đi cùng với tôi. Và khi tôi gặp vị luật sư họ Bạch kia, nghe anh ta đọc di chúc xong, tôi đời người ra ngay tại chỗ.

Dù có thế nào tôi cũng không bao giờ nghĩ rằng, người muốn giết chết tôi lại để hết toàn bộ di sản cho tôi sau khi chết?! Rốt cuộc cô ta là một cô gái như thế nào? Trong lòng cô ta2rốt cuộc suy nghĩ cái gì vậy?

Khi tôi nghe luật sư Bạch nói Ngô An Ni để lại toàn bộ tài sản mang tên cô ta cho tôi, trong đầu tôi ngơ ngẩn từng đợt từng đợt, chuyện sau đó thì chẳng nghe lọt thêm câu nào nữa.

Đến cuối cùng, luật sư Bạch lấy ra một bức thư đưa cho tôi. Lúc này tôi mới hơi phục hồi tinh thần lại, hóa ra đây là bức thư viết tay mà Ngô An Ni viết cho tôi trước khi qua đời.

Giờ đây tôi đã không còn quan tâm cô ta để lại cho tôi bao nhiêu tiền nữa. Tôi vội vã mở bức thư ra, thấy những dòng chữ trên đó vô cùng đẹp đẽ, nhìn là biết nét bút của một cô gái...

Tiến Bảo, khi anh nhìn thấy bức thư6này, tôi đã lìa đời vì bệnh Gaucher nghiêm trọng. Tôi vô cùng hối hận về sự tổn thương đã gây ra cho anh trước đây. Những năm tháng hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi là ở nhà bà ngoại, tuy răng lúc ấy không có cha mẹ yêu thương, nhưng tôi lại không cảm thấy khoảng thời gian đó khó khăn bao nhiêu.

Sức khỏe của bà ngoại luôn không được tốt, bà có một căn bệnh lâu năm vẫn không thể trị tận gốc. Bởi vì không có tiền, bà chỉ có thể giảm bớt cơn đau bằng một ít bài thuốc dân gian ở nông thôn, nhưng dường như cũng không có tác dụng gì.

Sau đó tôi cũng bị bệnh, cả người đều đau đớn, vóc dáng còn thấp hơn những đứa trẻ cùng tuổi rất nhiều. Bà ngoại đã từng hi vọng mẹ đưa tôi đến thành phố khám bệnh, nhưng mẹ không được quyền làm chủ trong nhà và mẹ cũng không có tiền đưa tôi đi khám. Cũng từ lúc đó, tôi bắt đầu biết rằng trên đời này, trừ bà ngoại ra, không có ai để ý đến sự sống chết của tôi... Sư phụ là một người rất quan trọng trong cuộc đời tôi. Là ông ấy cứu tôi khỏi bệnh tật và khiến tôi học cách trở nên mạnh mẽ, khiến cho tôi hiểu mình không cần vì những người không yêu tôi mà cảm thấy khổ sở. Bởi vì yêu hay không yêu tôi là chuyện của họ, còn đau khổ hay không là chuyện của riêng tôi.

Sư phụ cho tôi biết, tôi và bà ngoại mắc bệnh giống nhau. Đây là một căn bệnh di truyền trong gia đình. Ông còn dự đoán là mẹ và em trai của tôi nhất định cũng sẽ chết vì căn bệnh này. Tôi cầu xin ông cứu bà ngoại của mình, nhưng sư phụ lại nói sức khỏe của bà ngoại quá yếu, ông cũng bất lực không xoay chuyển được.

Sau đó, bà ngoại qua đời, tôi lại về nhà với cha mẹ. Mặc dù tôi rất muốn ở cùng với sự phụ, nhưng ông lại nói tôi vẫn chưa trưởng thành, ông không có quyền dẫn tôi đi.

Sau khi trở lại căn nhà đó, người bên nhà cha vẫn không thích tôi. Vì vậy tôi đành sớm rời khỏi nhà, đến ở trong ký túc xá của trường học. Sau này, em trai và mẹ đều giống như sư phụ nói, qua đời vì căn bệnh giống tôi. Cho nên tôi rất muốn biết bà ngoại, mẹ, em trai và tỏi... rốt cuộc mắc chứng bệnh lạ gì. Về sau tôi đăng ký học trường Y, dốc lòng muốn trở thành một bác sĩ chuyên điều trị căn bệnh lạ này. Lúc đó tôi đã từng liên lạc với sự phụ, hi vọng có thể đi thăm ông, nhưng sư phụ lại bảo tôi học hành cho giỏi, tạm thời đừng liên lạc với ông nữa. Thật ra ngay lúc đó tôi đã mơ hồ cảm nhận được, nhất định là sư phụ đang làm chuyện gì đó không tốt, cho nên ông không muốn liên lụy đến tôi. Vì vậy, tôi đặt tất cả suy nghĩ vào việc học. Cũng trong thời gian đó, tôi cuối cùng đã biết căn bệnh của mình có tên là bệnh Gaucher.

Mặc dù cha tôi không thích tôi lắm, nhưng trong giai đoạn cuối đời, ông ta cũng nhận ra sự thật rằng tôi là đứa con duy nhất của ông ta hiện giờ. Lòng người đều ích kỷ. Trước khi chết, ông ta đã để lại khoản tiền đền bù giải tỏa cho tôi, thậm chí còn không để lại một xu cho bà nội tôi.

Chính bà nội đã nuôi dạy ông ta thành một người cực kỳ ích kỷ. Khi ông ta biết mình bị ung thư sắp chết, ông ta mới nghĩ đến tối mới là người tiếp nối cuộc đời của ông ta, cha mẹ anh em gì đó đều không phải. Cho nên ông ta không cần phải để lại cho bọn họ một xu một *** nào của mình cả.

Có lẽ chỉ có loại người cực kỳ ích kỷ như ông ta, đến trước khi chết mới có thể thấy rõ sự thật, hiểu ra mình đã sống uổng một đời. Tuy tôi rất khinh thường hành động của cha, nhưng tôi là con của ông ta, trong người chảy dòng máu của ông ta, cho nên khó tránh khỏi có những thói hư tật xấu giống nhau từ trong gen. Điều này không thể thay đổi, cũng giống như mọi người không bao giờ có thể thoát khỏi ảnh hưởng mà gia đình mang lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.