*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. tôi...
Cái tốt của sư phụ đối với tôi chỉ có mình tôi biết. Có lẽ ở trong mắt anh, ông không phải một người tốt, nhưng ông đã cứu mạng tối. Hơn nữa chưa bao giờ đòi hỏi tôi bất kỳ cái gì, cho nên lúc ấy tôi một lòng muốn báo thù thay ông. Có điều bây giờ quay đầu ngẫm lại, cũng không phải tôi báo thù thay sư phụ, mà chỉ là thỏa mãn nhu cầu tình cảm của chính mình thôi. Ngay lúc đó, chỉ có làm như vậy thì lòng tôi mới thoải mái, mới yên tâm, mới không khó chịu. Khi lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi có thể có rất nhiều cách làm anh chết ngay lập tức. Nhưng hai sư huynh lại nói anh2mưu ma chước quỷ, không phải kẻ có thể giết chết một cách dễ dàng như vậy. Trước đó bọn họ đã từng đặt bẫy anh một lần, chỉ tiếc cuối cùng kết thúc bằng thất bại... Nếu không phải trước đó bọn họ đã thất bại, họ cũng sẽ không lối tôi vào cuộc.
Vì thể ba chúng tôi bày ra một kế hoạch, để tôi đi vào cuộc sống của anh, từng bước đưa anh vào bẫy. Thực ra lúc sư phụ còn sống không cho tôi chạm vào cổ độc, nhưng vì báo thù cho ông, tôi chỉ có thể làm như vậy. Cho tới nay, tôi đều bị thù hận che mắt, tôi không nhìn thấy anh đối xử tốt với tôi. Cho đến khi kế hoạch của chúng tôi8lại thất bại một lần nữa, tôi chỉ có thể bỏ lại anh đã trúng tình cổ của tôi, còn bản thân thì trốn đi.
Cũng vào lúc này, tôi mới suy nghĩ cẩn thận. Thực tế, dứt bỏ mọi hận thù sang một bên, anh mới là người duy nhất còn sống trên đời thật lòng đối tốt với tôi... Tôi tiếp cận anh ngầm giấu ác ý, nhưng anh lại trao cho tôi một trái tim chân thành.
Khi đã hiểu rõ điểm này, tôi thậm chí thấy rất may mắn vì mình chỉ hạ tình cổ với anh, chứ không phải lập tức hại chết anh. Bởi vì chỉ cần anh không chết, nhất định sẽ có người giúp anh loại bỏ tình cổ này.
Mặc dù tôi cũng biết một khi loại2bỏ tình cổ trong người anh, tôi chắc chắn phải chết! Nhưng tôi không sao cả, bởi vì bắt đầu từ ngày tôi chạm vào cổ độc, bệnh Gaucher của tôi cũng đã tái phát. Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao sư phụ không cho phép tôi chạm vào cổ độc.
Nhưng đợi một khoảng thời gian, tôi lại phát hiện mình vẫn chưa bị cổ độc cắn trả. Tôi biết cạnh anh không thiếu người tài ba, loại bỏ tình cổ cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Đến bây giờ tôi vẫn chưa bị cổ trùng cắn trả thì chỉ có thể nói rõ một điều, đó là anh không đành lòng để tôi chết...
Tôi không hề hối hận vì báo thù cho sự phụ. Hơn nữa nếu không có chuyện như2vậy, tôi cũng sẽ không biết, hóa ra trên đời này vẫn có người thật lòng đối tốt với tôi, mặc dù nguyên nhân là vì anh trúng tình cổ. Sau đó có lần cơ thể tôi cảm thấy khác thường, tôi biết nhất định là anh đã lấy cổ trùng còn sống ra ngoài. Thậm chí mỗi ngày vào giờ Hợi tôi đều cảm nhận được anh đang lấy máu của mình để tẩm bổ cho nó...
Tôi cũng không biết sau khi lấy cổ trùng ra, anh có còn cảm giác với tôi hay không, hay là anh vẫn sẵn lòng lấy máu của mình nuôi nó là vì anh lương thiện... Nhưng với tôi mà nói, như vậy là đủ rồi, đủ để có thể làm trái tim tôi từ từ6ấm áp lên trước khi chết.
Cảm ơn anh Tiến Bảo, cảm ơn anh đã từng thích tôi. Tôi để lại những tiền tài đó cho anh không có ý gì khác, tôi chỉ hi vọng anh đừng quên tôi. Tôi không sợ anh hận tôi, trách tôi, chỉ sợ anh sẽ quên tôi... Bởi vì tôi biết sau khi tôi chết, trừ anh ra, sẽ không còn ai nhớ đến tôi nữa. Cho nên xin anh hãy tha thứ cho sự ích kỷ của tôi, đừng quên mất tôi... Khi tôi đọc xong bức thư của Ngô An Ni, đột nhiên cảm thấy trên mặt mình man mát. Tôi sờ tay lên mới phát hiện, hóa ra mặt mình đã đầy nước mắt. Hôm đó tôi không tiếp tục làm thủ tục với luật sư Bạch được, bởi vì điều cuối cùng tôi có thể làm... chỉ là siết chặt bức thư kia, bật khóc thảm thiết trong đau đớn.
Hôm đó, tôi trút hết ra toàn bộ những nỗi buồn, khổ sở trong lòng mình. Bởi vì cho tới nay tôi luôn cảm thấy mình chính là một kẻ ngốc, kể cả là đã giải tình cổ nhưng vẫn không thể buông tay cô ấy. Tuy nhiên, hôm nay, sau khi nhìn thấy bức thư này, tất cả đau đớn và oán giận trong lòng tôi đều biến mất.
Mặc dù thời điểm tôi và cô ấy yêu nhau không đúng, khi tôi thích cô ấy, cô ấy muốn giết tôi, khi cô ấy thích tôi, tôi lại oán trách cô ấy... Nhưng như thế thì sao? Sau tất cả, tình cảm rồi cũng nhạt phai, quan trọng là cuối cùng nó đã để lại gì trong lòng của ta.
Bắt đầu từ hôm đó, ba chữ Ngộ An Ni không còn là điều cấm kỵ trong lòng tôi nữa, bởi vì cô ấy sẽ là cô gái duy nhất một lòng hướng về nhau” trong đời tôi. Phật nói: “Có những người và sự việc, chỉ có từng cầm lên, mới có tư cách nói buông tay.” Tuy rằng tôi cũng không biết bản thân mình có được coi là thật sự buông tay hay không, nhưng tôi sẽ luôn đặt ba chữ Ngô An Ni này ở trong lòng... Vĩnh viễn cũng sẽ không quên cô ấy. Khi chú Lê biết tôi nhận được toàn bộ di sản của Ngô An Ni, vừa hâm mộ vừa ghen tị một cách trần trụi! Chỉ thiếu không đấm ngực dậm chân mà hối hận, sao thời trẻ mình không tìm một cô bạn gái cũ có tiền như vậy chứ?
Tôi cười to nói: “Chú hối hận à? Chậm rồi!! Ha ha...”
Buổi sáng hôm nay, tôi và Đinh Nhất rảnh rỗi không có việc gì, chuẩn bị qua nhà chú Lê ăn chực một bữa. Kết quả mới đến cửa nhà chú Lê đã nhìn thấy có một người lén lút thập thò trước cổng...
Vì thế tôi từ từ đi tới sau lưng cậu ta, đột ngột đập lên vai cậu ta và nói: “Đang làm gì đó?!” Nào ngờ dọa cho người nọ giật nảy, cậu ta lập tức quay đầu, đỏ mặt nói: “Anh Trương... Là tôi.” Shit! Đây không phải là cái cậu trẻ khóc đêm* đấy sao? Tôi thật chẳng ngờ còn có thể nhìn thấy nam diễn viên tên Nhiếp Tiểu Vũ này. Vì vậy tôi cười và hỏi cậu ta: “Sao cậu lại tới đây?” * Đọc lại vụ con ma mê đóng phim ở trường quay Hoành Điếm. Nhiếp Tiểu Vũ cười xấu hổ: “Khoảng thời gian trước tôi nhắn cho anh mấy tin WeChat anh cũng không trả lời, cho nên tôi tìm người nghe ngóng chỗ ở của Lê đại sư...”
Tôi nghe vậy thì thấy hơi ngại: “Ôi đừng nói nữa. Thời gian trước tôi bị bệnh nặng. Đừng nói WeChat, cả điện thoại tôi cũng không dùng được. Sau này khỏi bệnh, thấy WeChat có nhiều tin nhắn quá, căn bản không đọc hết được, vì thể cũng không đọc nữa mà xóa hết luôn... Cậu tìm tôi có việc à?” Nhiếp Tiêu Vũ gật đầu, sau đó hơi căng thẳng nhìn trái nhìn phải... Tôi thấy cậu ta có thể tự mình tìm được đến đây đúng là không dễ dàng, nên nhanh chóng đẩy cậu ta đi vào trong nhà chú Lê: “Sao cậu lại tự mình tới? Quản lý của cậu đâu?”