*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lúc này tôi nhìn hai bọn họ, nghĩ thầm trong ba chúng tôi cũng chỉ có tôi là giống khách hàng có thể đi xăm hình, do đó tôi cười và đáp: “Ông chủ, chúng tôi nghe tiếng mới đến, nghe nói tay nghề của sư phụ Tiểu Ngải chỗ các ông rất tốt.”
Người đàn ông nghe tôi nói vậy, biểu cảm trở nên hơi mất tự nhiên. Nhưng sau đó, ông ta gọi một thằng nhóc ra rồi nói: “Cái đó... Cậu ta chính là Tiểu Ngải, cậu muốn xăm hình gì?”
Đây chẳng phải lừa dối người ta sao? Coi chúng tôi như nhà quê lên tỉnh chắc? Vì vậy tôi sầm mặt xuống, sau đó nhìn chằm chằm người đàn2ông đó không nói câu nào. Đối phương thấy sắc mặt tối sầm lại, cộng thêm Đinh Nhất và chủ Lệ phía sau tôi, đoán chừng ông ta đã coi tôi thành con cháu nhà giàu của gia đình có mỏ quặng nào rồi, vì vậy vội vàng giải thích: “À, cậu muốn tìm Tiểu Ngải nữ trong tiệm chúng tôi à?
Tôi nghe thể thì cười lạnh: “Sao? Chỗ các ông còn bán sỉ Tiểu Ngải à? Còn có Tiểu Ngải nam, Tiểu Ngải nữ nữa? Thế có phải cũng có cả Tiểu Ngải béo và Tiểu Ngải gầy không hả?” Người đàn ông thấy không lấp liếm cho qua được, đành phải cười theo và nói: “Mấy ngày nay Tiểu Ngải8xin nghỉ, nếu không tôi xăm cho cậu nhé? Tay nghề của cô ấy đều là do tôi dạy mà ra.”
Tôi thấy gã này đúng là rất không thành thật, nên thở dài nói: “Tiểu Ngải thật sự xin nghỉ ư? Nói thật cho ông biết, chúng tôi tới là để tìm Tiểu Ngải, vì tôi biết cô ấy đã mất tích! Tốt nhất ông nên nói hết những chuyện mình biết ra, nếu không bây giờ chúng tôi sẽ báo cảnh sát!!
Người đàn ông nghe xong lập tức thay đổi sắc mặt, cảnh giác hỏi: “Cậu là ai? Làm sao cậu biết Tiểu Ngải mất tích?” “Ông đừng quan tâm chúng tôi là ai. Bây giờ tôi đang hỏi ông, tại2sao Tiểu Ngải mất tích thời gian dài như vậy mà không báo cảnh sát? Hay là sự mất tích của Tiểu Ngải có liên quan đến tiệm của các ông?” Tôi nói không hề nể nang. Người đàn ông thấy tôi cứng rắn như vậy, đành phải bày ra khuôn mặt đau khổ đáp: “Anh trai à, tôi không biết các cậu là thế nào với Tiểu Ngải, có điều việc này thật sự không liên quan đến tôi. Sở dĩ tôi mãi không báo cảnh sát, thứ nhất là vì chúng tôi cũng không biết rốt cuộc có phải Tiểu Ngải mất tích hay không, thứ hai là việc làm ăn hiện giờ của chúng tôi đều nhờ vào tên2tuổi của Tiểu Ngải. Nếu bây giờ mà nói Tiểu Ngải không còn ở trong tiệm nữa, việc làm ăn của studio chúng tôi sẽ trượt dốc ngay.” Nghe vậy, tôi hừ lạnh nói: “Được, tôi tạm thời tin những lời của ông đều là nói thật. Vậy bây giờ ông nói cho tôi xem ông biết được bao nhiêu?” Sau đó, ông chủ studio kể với chúng tôi. Hóa ra vào mùng 7 tháng trước, cũng chính là buổi sáng sau hôm Nhiếp Tiểu Vũ tới, sáng sớm ông ta vào tiệm đã thấy hơi khác thường.
Đầu tiên là cửa cuốn của studio dù đã hạ xuống nhưng không được khóa lại, mà chìa khóa của Tiểu Ngải vẫn còn cảm6trên đó. Sau đó ông ta nhanh chóng vào tiệm xem xét tình hình, lại phát hiện mọi thứ bên trong đều bình thường, không mất thứ gì. Vì vậy ông ta lập tức liên lạc với Tiểu Ngải, nhưng mà lúc ông ta gọi vào điện thoại của cô ấy thì cứ báo đang tắt máy.
Do trong tiệm có camera chống trộm, cho nên trước tiên ông ta lấy hình ảnh giám sát đêm qua ra, muốn xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Kết quả lục tìm mới phát hiện, camera trong tiệm đã sớm bị tắt đi, hơn nữa video trong máy tính từ sau 9 giờ đêm qua cũng chẳng còn. Lúc này tôi chợt nghĩ đến lúc trước có nhìn thấy trong trí nhớ của Tiểu Ngải, vào một tháng trước cô đã từng gặp người đàn ông kia, vì thế tôi hỏi ông chủ: “Video giám sát chỗ các ông lưu trữ tối đa trong bao lâu?” “Một tuần, sau đó sẽ tự động ghi đè lên.” Ông chủ ăn ngay nói thật.
Tôi nghe thấy là một tuần thì lòng lạnh hết phân nửa, vì vậy lại truy hỏi ông ta: “Vậy những khách hàng đến đây xăm hình có ghi chép lại không?” Ông chủ lắc đầu đáp: “Không có, đâu phải vào ở khách sạn, cần gì đăng ký tỉ mỉ kỹ càng như vậy! Hơn nữa, phần lớn người ta cả đời cũng không xăm được mấy lần, cho nên chúng tôi cũng không cần phải duy trì khách hàng. Tôi nghe thể cũng phải, nhưng bây giờ không biết gã kia là ai, phải đi đâu tìm Tiểu Ngải đây? Vì vậy tôi cẩn thận nhớ lại bản vẽ hình xăm mà người đàn ông kia đưa cho Tiểu Ngải, sau đó tiện tay lấy giấy bút vẽ ra.
“Ông có ấn tượng gì với bản vẽ này không?” Tôi chỉ vào hình vẽ sơ lược kia hỏi. Ông chủ nhìn thoáng qua, sau đó cười khổ trả lời: “Bức vẽ này của cậu trừu tượng quá! Đây là bản vẽ gì vậy?” Tôi lấy về xem sơ, thấy đích thực là hơi đơn giản quá. Vì vậy vẽ thêm vài nét bút lên trên đó rồi đưa cho ông ta: “Giờ thì sao?” Lần này ông chủ nhìn chằm chằm vào “tác phẩm lớn” của tôi hồi lâu, sau đó mới không xác định lắm bấm mở máy tính của mình, chỉ vào một tấm ảnh trong đó hỏi: “Cậu xem có phải hơi giống cái này không?” Tôi thấy nào có phải hơi giống! Chính là nó đây mà! Nói thật, chỗ kỳ lạ của bản vẽ này chính là ở chỗ nó chẳng giống cái gì cả, nhìn sơ giống như mặt trăng đối mặt trời, chẳng đẹp chút nào. Nhìn trên ảnh chụp, hình xăm này chắc hẳn là xăm ở vị trí sau eo. Chỉ là nhìn thế nào đều không thấy đẹp cho lắm. Đoán chừng nếu không phải khách hàng mang bản vẽ tới, cả đời này Tiểu Ngải cũng sẽ không xăm ra được một hình vẽ kỳ quái như vậy. Sau đó tôi bảo ông chủ xem xem ngày chụp ảnh là ngày mấy, ông chủ nghe theo rồi cho tôi biết là chụp ngày 2 tháng 6 năm nay.
Lúc chúng tôi đi đã chép lại bức ảnh hình xăm, bởi vì hiện giờ, manh mối duy nhất trong tay chúng tôi cũng chỉ còn lại hình xăm kỳ quái này thôi. Đương nhiên, trước khi đi chúng tôi vẫn cảnh cáo ông chủ kia, bảo ông ta nhanh chóng đi báo cảnh sát. Nếu không về sau không gánh nối hậu quả thì đừng có hối hận.
Sau khi trở về khách sạn, ba chúng tôi ngây người ra nhìn tấm ảnh hình xăm này. Tuy rằng hiện giờ tôi biết người nọ trông như thế nào, cũng biết hắn đã từng tới tìm Tiểu Ngải xăm mình, nhưng hắn rốt cuộc là ai? Tại sao hắn một hai phải giết Tiểu Ngải? Đêm hôm hắn đến studio xăm hình không phải để trộm đồ thì là để làm gì?
Hết vấn đề này đến vấn đề khác quay mòng mòng trong đầu tôi, nhưng từ đầu đến cuối đều không nghĩ ra đáp án. Ai ngờ khi chúng tôi hết đường xoay xở, đột nhiên lại nhìn thấy ngoài cửa lớn của khách sạn có một tờ thông báo hỗ trợ điều tra. Vốn lúc ấy chúng tôi đang nghĩ đến đau cả đầu, vì thế tôi đề nghị đi ăn cơm trước đã. Có lẽ chờ no bụng rồi, đầu óc lại nghĩ ra được cái gì thì sao? Kết quả chúng tôi vừa mới ra khỏi cửa khách sạn đã thấy bên ngoài dán tờ thông báo hỗ trợ điều tra kia.