*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nói về những hài cốt này, đa phần đều là những bé gái từ bảy đến mười hai tuổi, từ những hài cốt này có thể thấy trước khi chết họ không phải chịu ngoại thương nào, cũng không có dấu hiệu gãy xương. Có điều, căn cứ theo báo cáo pháp y phân tích mức độ xương, những thi thể này ít nhất đã nằm dưới giếng được năm năm rồi.
Bọn Bạch Kiện vì muốn nhanh chóng xác nhận thân phận thi thể, đã đem tư liệu của những đứa trẻ bị mất tích trong khoảng thời gian tương ứng so sánh, nhưng con số nghi ngờ lên đến gần trăm người, hơn nữa trong cả nước địa phương nào cũng có, để đối chiếu kiểm tra thì rất khó khăn...
Nghe Bạch Kiện2nói vậy, tôi hiểu anh ta gọi tôi đến đây làm gì rồi? Tôi nhổ miểng xương dê cuối cùng trong miệng ra nói: “Anh muốn tôi xem những bộ xương kia?” Bạch Kiện chắp hai tay lại và nói: “Vô cùng cảm kích, đại ân không lời nào cảm tạ hết được!”
Tối cười: “Được! Ăn của người thì phải làm việc cho người thôi, đi nào, qua đó xem thế nào...” Bạch Kiện nhìn qua đống xương dê tôi vừa ăn xong: “Cậu chắc chắn không cần chờ thêm chút nữa chứ?” Tôi tỏ vẻ sao cũng được nói: “Không cần! Không phải là xương người chết sao? Cũng không phải xem người lớn...”
Bạch Kiện nghe xong buồn cười nói: “Ái chà chà! Bây giờ cậu cũng có nhiều kinh nghiệm nhỉ!” Tôi8nghiêm túc vỗ vỗ vai anh ta nói: “Anh yên tâm, tôi chắc chắn có nhiều hơn anh...”
Sau đó chúng tôi đi theo Bạch Kiện đến phòng pháp y. Vì số lượng hài cốt lớn, nên mấy vị pháp y sau khi lắp ráp hoàn chỉnh hài cốt, thì bày từng cái ở ngoài sảnh phòng pháp y, nên khi tôi và đám Bạch Kiện vừa lên đến tầng đã thấy những hài cốt kia.
Nói thật, cảm giác đầu tiên khi nhìn thấy những hài cốt này của tôi chính là chấn động. Còn nhớ lúc tôi quen Bạch Kiện cũng là một vụ án giết người hàng loạt, cũng nhờ vụ đó mà Bạch Kiện vang danh trong giới cảnh sát, không ngờ mấy năm sau lại gặp lại vụ án kinh thiên6động địa thế này... Thật ra, về tình người tôi không chấp nhận được chuyện người bị hại còn nhỏ thế này, các cô bé còn chưa biết thế nào là cuộc sống hạnh phúc, tốt đẹp đã gặp phải điều ác, khiến tôi thực sự không đành lòng nhìn lại ký ức tàn hồn của chúng. Thế nhưng nếu không biết khi còn sống chúng đã phải chịu đựng những điều đáng sợ như thế nào, thì làm sao có thể giúp chúng giải oan, làm sao giúp chúng được chôn cất tử tế:
Những gì tôi có thể làm chỉ có hạn, cuối cùng có thể trả lại công bằng cho những cô bé này chỉ có thể là những người cảnh sát như Bạch Kiện... thế nên tôi mang tâm trạng không3đành lòng đi về phía những hài cốt kia. Nhưng tôi không thể ngờ sự việc lại xảy ra như vậy, tôi vốn cho rằng mình sẽ như bình thường, cứ thể đi đến, chạm vào từng cỗ hài cốt, sau đó cảm nhận chút ký ức ngắn ngủi trước khi chết của chúng. Không ngờ lúc tôi đến gần bọn trẻ, bên tai lại vang lên những tiếng rít chói tai, âm thanh này quá kinh khủng, giống như một đám trẻ em cùng nhau kêu rên liên hồi... Tôi hoảng sợ quay đầu nhìn về phía Bạch Kiện, nhưng dường như bọn họ không nghe thấy gì, chắc hẳn những âm thanh này chỉ mình tôi nghe được. Có lẽ những cô bé này dùng tiếng hét thê lương để nói lên5sự bi thảm của bản thân. Tôi muốn giúp các bé, nhưng oán khí trong lòng chúng quá nặng, tôi căn bản không cảm nhận được gì.
Đã rất lâu rồi tôi không cảm nhận được oán khí nồng đậm như thế này, nhưng cô bé này trước khi chết nhất định đã phải chịu đựng những điều rất đau khổ, mới khiến các bé có oán khí ngút trời thế này.
Mặc dù tôi cố gắng muốn đến gần các bé, nhưng những tiếng thét liên tục không dừng bên tai tôi, đến mức tôi muốn bước nửa bước cũng khó khăn... Bạch Kiện thấy tôi đứng mãi không đi tiếp, nên gọi tôi một tiếng. Đối với tôi, tiếng Bạch Kiện như vang lên ngay bên cạnh, tôi hướng theo giọng của anh ta quay đầu nhìn lại, trời đất lập tức quay cuồng... Sau này Bạch Kiện kể lại, sau khi anh ta gọi tôi, lúc quay người lại mặt tôi trắng bệch, sau đó hai mắt đảo tròng, thở hắt mấy cái rồi ngã xuống giữa đống hài cốt. Lúc đó Bạch Kiện sợ quá, anh ta cùng Viên Mục Dã và cả mấy pháp y đều lao đến trước tiên, nhanh đến mức Đinh Nhất chậm một bước mà bị mấy người kia cản ở ngoài.
Tôi mơ mơ màng màng, mê man không biết ngủ bao lâu, đến tận khi cảm thấy dưới người lành lạnh, mới giật mình ngồi dậy, không ngờ lúc nhìn rõ được chỗ mình nằm thiểu chút nữa thì sợ tè ra quần.
Không biết là kẻ thiếu đạo đức nào lại đặt tôi lên trên bàn giải phẫu, bảo sao tự dưng lại thấy dưới lưng lạnh như thế?