*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đi một lượt hết lên lại xuống, lúc này tôi đã cách xe giám sát của Bạch Kiện khá xa, không biết những thiết bị trên người tôi thế nào? Có bị mất tín hiệu không? Trong lòng tôi còn đang suy nghĩ chuyện này, lúc ngước lên đã thấy một tòa nhà tứ hợp viện trông rất bình thường.
Viện này nhìn từ bên ngoài cũng không lớn, nhưng khi đi vào mới biết, bọn chúng đã xây thêm ba tầng hầm bên dưới, cộng thêm một tầng trên mặt đất là bốn tầng. Tầng trên mặt đất nhìn rất bình thường, trong viện trồng nhiều loại hoa có, nhưng sau khi đi theo tên kia xuống cầu thang, tôi cảm nhận rõ mình đã bị cắt liên lạc với đám2Bạch Kiện.
Nếu như không phải do khoảng cách quá xa ảnh hưởng đến đường truyền, thì rõ ràng nơi này của bọn chúng có lắp thiết bị chặn tín hiệu điện tử. Đi xuống tầng hầm dưới lòng đất, có mấy người đang ngồi bận rộn làm việc trên máy tính, vừa nhìn là biết bọn chúng đang đăng tin tức hàng hóa” lên trên web đen.
Lúc này gã trẻ tuổi dẫn tôi đến một máy tính bảo tôi ngồi xuống, sau đó mở ra ảnh mấy đứa bé: “Anh ở đây chọn đi, thích đứa nào tôi sẽ mang đến cho anh...”
Tôi gật đầu, sau đó nhìn những ảnh chụp trên máy tính, đây là những cô bé khoảng từ sáu bảy tuổi đến mười một mười hai tuổi. Có8khoảng bảy tám cô bé tôi đã từng thấy lúc Lion King gửi ảnh cho tôi xem.
Một lúc sau, gã trẻ tuổi cầm một chai nước đưa cho tôi: “Thế nào? Chọn cái nào?”
Tôi hơi do dự nói: “Nhìn ảnh không có cảm giác... tôi có thể nhìn người thật không?” Gã trẻ tuổi nhướng mày, nghĩ một lúc rồi nói: “Xem ảnh không được sao?” Tôi nói: “Tôi thích thực tế một chút...”
Hắn thở dài, nói: “Được thôi, đi theo tôi...”
Sau đó hắn lại đưa tôi xuống sâu thêm một tầng nữa, nơi này có nhiều cái lồng, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng trẻ con khóc bên trong, tim tôi như bị siết chặt, nhưng phải nỗ lực khống chế nét mặt, tránh bị lộ tẩy.
Lúc này hắn bảo6tôi ngồi chờ trên một chiếc ghế ở hành lang, đợi một chút hắn quay lại ngay. Tôi biết hắn đi dẫn bọn trẻ ra, chỉ là không biết bọn Bạch Kiện có thể tìm đến đây không...
Không bao lâu sau hắn dẫn theo mấy cô bé ra, khi những cô bé này nhìn thấy tôi, trên mặt chúng đều lộ ra vẻ sợ hãi. Không biết thân xác những đứa trẻ này đã phải chịu đựng những chuyện đáng sợ thế nào, lại khiến chúng có vẻ mặt như vậy... Có điều, hôm nay tôi đã đến được đây, nhất định sẽ đưa chúng ra khỏi nơi này.
Có hai đứa bé đi chậm hơn một chút, gã trẻ tuổi kia liền trầm giọng quát lớn giục chúng đi nhanh lên,3hai đứa bé vội chạy hai bước, mặt đầy sợ hãi. Nếu không phải bây giờ tôi không thể bại lộ, tôi nhất định phải đá cho hắn một phát. Mấy đứa bé xếp thành hàng trước mặt tôi, giống như những hàng hóa đang chờ tôi chọn, mặc dù trên mặt chúng đều là vẻ sợ hãi, nhưng hiển nhiên đây không phải lần đầu chúng bị đưa ra để chọn như thế này. Tôi cố gắng nhớ mặt chúng, không biết cha mẹ chúng biết được con mình bây giờ phải chịu cảnh ngược đãi thế này, sẽ đau lòng đến thế nào. Thấy tôi ngần ngừ mãi không chọn, gã trẻ tuổi kia giật mình nói: “Không phải là anh thích bé trai chứ? Thế thì giá phải5khác! Ở đây chúng tôi có một đứa bé trai đấy.”
Tôi nắm chặt tay, sau đó giả bộ hào hứng nói: “Ở đâu? Cho tôi nhìn qua một chút...”
Gã trẻ tuổi khẽ cười một cái, sau đó nói với mấy bé gái: “Tất cả đi vào!” Sau đó hắn nói với tôi: “Anh đợi một chút nữa... Có điều phải nói rõ, bé trai bảy mươi nghìn.”
Tôi hít thật sâu: “Được... có điều tôi muốn nhìn thấy người trước.”
Gã trẻ tuổi vỗ vỗ vai tôi: “Yên tâm, đảm bảo anh sẽ hài lòng...” Lúc này của một căn phòng trên hành lang mở ra, một người trung niên dáng vẻ thô tục từ trong đi ra, lúc hắn đi qua tôi còn cười cười ra vẻ lúng túng khó xử. Tôi cắn răng nhịn tức giận trong lòng, khuôn mặt tên súc sinh này tôi nhớ kĩ, chờ sau khi cứu được bọn trẻ ra sẽ đi tìm mi tính sổ sau! Khi tôi vẫn đang nhìn theo bóng lưng của gã trung niên kia thì gã trẻ tuổi đã vào phòng lúc nãy, lối một đứa bé trai tầm sáu, bảy tuổi đến chỗ tối. Cậu bé vừa đi vừa khóc trên mặt vẫn còn mấy vết máu...
May mà tôi nhịn được không giơ tay ôm lấy nó, nhìn vết thương trên người đứa bé, tôi tỏ vẻ để ý nói: “Đứa bé này toàn thân đều bị thương, cũng đừng... đến cuối cùng lại xảy ra chuyện” Gã trẻ tuổi vội cam đoan với tôi: “Yên tâm, nếu thực sự có chuyện chúng tôi sẽ xử lý, sẽ không liên lụy đến anh! Thế nào? Đứa này được không?” Tôi gật đầu, sau đó tỏ vẻ khó xử nói: “Nhưng hôm nay tôi chỉ mang theo năm mươi nghìn đồng tiền mặt, còn hai mươi nghìn lần sau đưa được không?” Gã trẻ tuổi cười nói: “Không vấn đề, dù sao chúng ta cũng gặp nhau nhiều mà.”. Lúc này cậu bé vẫn đang khóc không ngừng, gã trẻ tuổi liền giận dữ mắng: “Đừng khóc nữa, còn khóc nữa tao đánh chết.” Cậu bé lập tức hoảng sợ ngậm miệng lại, nhưng vẫn không ngừng thút thít.
Tôi nói với gã: “Không sao, thể này đi, tôi thấy bộ dạng nó hôm nay không được tốt, đến cuối tuần tôi sẽ quay lại, đừng để nó tiếp khách trong thời gian này được không?” Gã nghĩ một chút rồi nói: “Cũng được, nếu thể anh nhất định phải đến vào buổi sáng.” “Chuyện đó thì dễ, chỉ cần tình trạng của nó tốt hơn một chút...” Tôi gật đầu nói. Gã thấy tôi đồng ý ngay, liền cười nói: “Vậy hôm nay...”
“Hôm nay để tôi làm quen với nó một chút, tôi cũng không thích ép buộc... Đúng rồi, chỗ anh có đồ ăn vặt gì cho bọn trẻ con không. Lấy cho tôi một ít.”