Lúc này tên đó đã bị dọa mặt xám như tro, thấy tôi chất vấn, liền lắp bắp nói: “Nó... nó bị bệnh thận nặng, mấy ngày nay không thuốc uống, cho nên... cho nên mới...” - “Hết thuốc sao không mua!” Tôi giận dữ hét lên. “Thuốc đó rất đắt tiền, ông chủ nói nếu tiếp tục như vậy sẽ lỗ vốn, cho nên... cho nên...”
“Cho nên để nó tự sinh tự diệt?” Hai mắt tôi đỏ ngầu. “Tôi cũng không có cách nào, tôi chỉ có thể nghe2theo lời ông chủ... tôi...” Tôi vừa nghĩ đến những cực khổ Tiểu Long đã phải chịu sự xót thương dâng lên, tay nắm thành quyền dồn hết sức đánh vào mặt hắn, lúc đó nếu không có Bạch Kiện đến kéo tôi ra, có lẽ tôi đã đánh hắn chết tươi. Đây là lần đầu tiên tôi vì người xa lạ mà cảm thấy đau khổ như thế, vì trong lòng tôi cảm thấy mình hoàn toàn có thể cứu Tiểu Long ra, nhưng không ngờ vẫn chậm một8bước... Đội Bạch Kiến tiến hành thẩm vấn ngay trong đêm với các nghi phạm bắt được, nhưng đáng tiếc, cũng không moi được manh mối nào có giá trị từ bọn chúng.
Tên A Văn bị tôi đánh chính là kẻ đứng đầu chỗ này, phụ trách liên hệ với ông chủ Lion King, theo lời khai của hắn, ông chủ của chúng là người rất lợi hại, trong tay hắn có một đường dây vô cùng hoàn chỉnh, mà bọn chúng chỉ là nút cuối cùng trong đường dây6này mà thôi. Hơn nữa, cái cao siêu nhất của ông chủ chúng là, cho dù bất kỳ khâu nào trên đường dây này có vấn đề, cũng sẽ không thể nào liên lụy đến hắn. Cho nên với những tên thuộc hạ như A Văn, hắn chỉ có một yêu cầu, đó chính là tự vệ cho tốt, nếu bị bắt sẽ không có người cứu, mà chúng cũng không thể lôi ai theo được. Về chuyện lại lịch của những đứa bé này, làm sao đến được tay3chúng, A Văn cũng không biết gì. Không phải là hắn không muốn nói, mà thực sự là hắn không biết. Đáng sợ nhất là, việc A Văn làm do cha hắn truyền lại, nói cách khác, từ đời cha chú của hắn đã làm việc này. Mà mấy bộ xương trắng chúng tôi tìm thấy dưới giếng sâu kia, chính là do bọn chúng vứt xuống. Lúc đó, cha hắn mới bắt đầu công việc này, chưa có nhiều kinh nghiệm, nên trong quá trình giam giữ có không5ít đứa trẻ bị chết... Trong mấy năm gần đây, trong nhóm tội phạm của chúng có thêm bác sĩ, từ đó mới dần dần không còn đứa nào chết nữa, nhưng Tiểu Long là trường hợp ngoài ý muốn.
Theo như A Văn khai, lúc Tiểu Long bị đưa đến đã bị bệnh thận rất nặng, nghe nói nó còn là một đứa trẻ bị bố mẹ bỏ rơi... Nghĩ đến dáng vẻ bẻ nhỏ đáng thương của Tiểu Long, lòng tôi lại cảm thấy đau xót.
Đêm hôm đó, cảnh sát cứu được mười một đứa trẻ từ tứ hợp viện ra, ngoại trừ Tiểu Long đã chết, còn lại đều là bé gái. Sau khi những đứa trẻ này được cứu ra, tất cả đều có dấu hiệu bị tổn thương tâm lý ở nhiều mức độ khác nhau, có lẽ để chúng hoàn toàn xóa bỏ được bóng ma tâm lý này bắt đầu cuộc sống mới... nhất định không hề dễ dàng. Cái chết của Tiểu Long khiến tôi chán nản mấy ngày, tôi vẫn không quên được hình ảnh đến lúc chết nó vẫn cầm chặt túi “thịt hổ” kia.
Tôi vốn hi vọng có thể tìm được cha mẹ cậu bé, có thể đưa cậu bé đi an táng cũng tốt, đáng tiếc sự thật đúng như A Văn nói, Tiểu Long là đứa trẻ bị cha mẹ vứt bỏ...
Tối hôm đó Bạch Kiện gọi chúng tôi đến nhà ăn cơm, tôi đoán là vụ án kia đã kết thúc rồi, nên tôi và Đinh Nhất cầm theo hai bình rượu đến. Đi vào nhà đã thấy Viên Mục Dã, Bạch Kiện và vợ anh ta đang bày một bàn ăn ngon để tiếp chúng tôi.
Bạch Kiện nhìn hai bình rượu trong tay tôi, buồn cười nói: “Hai người các cậu, một người không uống được rượu, một người phải lái xe, vậy mà còn không biết xấu hổ mang rượu đến đây?”
Tôi cười xấu xa: “Tôi không uống được thì hai người uống! Lần trước còn chưa uống đã, lần này uống bù nhé? Hơn nữa, vụ án kia đã có kết quả, hai người cũng nên uống mừng chứ!” Không ngờ lúc tôi nói xong, vẻ mặt hai người Bạch Kiện và Viên Mục Dã đột nhiên sầm xuống, tôi vội hỏi: “Sao thế? Vụ án lại có vấn đề gì sao?”
Bạch Kiến thở dài: “Những kẻ bị bắt cũng chỉ là đám lâu la, lính tôm tướng cua thôi, kẻ thao túng phía sau bức màn ngay cả bóng cũng không thấy... Thật không biết trên thế giới này còn bao nhiêu ở điểm như thế. Chỉ cần nghĩ đến những đứa trẻ kia, người làm cảnh sát như bọn anh sao có thể vui nổi.”
Tôi chỉ khuyên anh ta: “Trên thế giới này có rất nhiều những chuyện xấu xa chúng ta không thể nào chạm đến cũng không cách nào thay đổi, chuyện chúng ta có thể làm là cố gắng hết sức mình để có thể giải cứu và giúp họ không phải chịu tổn thương thêm nữa.”
Hôm đó, chúng tôi uống đến mức Bạch Kiện say khướt, tôi biết trong lòng anh ta không thoải mái, nhưng lại không cách nào thay đổi được, chỉ có thể mượn rượu giải sầu.
Trên đường về, Đinh Nhất nói với tôi, chú Lê đã làm xong hậu sự cho Tiểu Long, mặc dù không tìm được cha mẹ của cậu bé, nhưng để cậu bé đến Âm Ti đầu thai thì không vấn đề gì.
Tôi tự lẩm bẩm: “Bây giờ chỉ hi vọng khiếp sau nó có thể đầu thai vào một gia đình tốt, không phải chịu khổ sở như vậy nữa...”
Đêm hôm đó, tôi và Đinh Nhất vừa nằm ngủ thì bị chú Lê gọi điện đến dựng dậy. Giọng chú ấy vô cùng lo lắng, chú ấy mới nhận một việc rất khẩn cấp, bảo chúng tôi sang nhà đón chú ấy ngay, rồi đi đến một mỏ than cách đây bốn trăm cây số.
Tôi vừa nghe đến mỏ than là biết có chuyện không tốt, sau khi đón chú Lê, chú ấy mới nói cụ thể. Hóa ra mỏ than chúng tôi đang đến trưa hôm nay xảy ra chuyện, bị nổ khí gas, bây giờ đã tìm được thi thể của hơn bốn mươi thợ mỏ. Cổ đông chính của mỏ than này là Ngô Tây Sơn, là một người bạn lâu năm của chú Lê. Từ khi chú Lê còn chưa có danh tiếng đã quen Ngô Tây Sơn, nên cũng được coi là bạn bè thân mật. Lần này, mỏ than bị nổ khí gas có tình huống rất phức tạp, nếu xử lý thỏa đáng thì còn tốt, cũng chỉ tang gia bại sản, còn không tốt có khi còn phải đi tù! Thấy vấn đề nghiêm trọng như vậy, Ngô Tây Sơn đành đêm hôm gọi điện cầu cứu chú Lê!
Lúc chúng tôi đến mỏ than, trời đã tờ mờ sáng, từ cách mỏ than mười cây số đã có giới tuyến của cảnh sát. May mà Ngô Sơn Tây đã cho trợ lý đón chúng tôi dưới chân núi, nếu không chúng tôi cũng không đi vào được! Xe còn chưa đến hiện trường, từ xa đã nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo, số lượng người cứu hộ không nhỏ, tôi hỏi trợ lý của Ngô Tây Sơn tên là Tiểu Lưu: “Tình hình bây giờ thế nào?” Mặt Tiểu Lưu trắng bệnh: “Tình hình bây giờ rất không lạc quan, đã tìm thấy thi thể của hơn bốn mươi thợ mỏ, bên dưới chắc chắn vẫn còn, nhưng đường hầm trong mỏ rất phức tạp, muốn tìm thấy tất cả thì rất khó khăn.” Trong lòng tôi và chú Lê đều trầm xuống, đêm nay nhất định sẽ có rất nhiều người không ngủ! Đặc biệt là Ngô Tây Sơn, có lẽ lúc này đã cuống như bị lửa cháy đến mông rồi. Nhưng khi xe của chúng tôi gần đến nơi xảy ra tai nạn thì đột nhiên chết máy.