*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Trước đó không có thợ mỏ nào còn sống à?” Chú Lê lo lắng hỏi. Ngô Tây Sơn nghĩ một lúc rồi trả lời: “Lúc đó vừa may có mười công nhân lên miệng giếng, bọn họ mặc dù chịu một chút tổn thương khác nhau, nhưng đều không bị nguy hiểm tính mạng, những người còn lại thì... Không có ai còn sống đi lên hết.”
Chú Lê nghe xong gật đầu và nói: “Vậy tỉ lệ sống sót của mười bảy người còn lại có cao không?” Ngô Tây Sơn thở dài: “Tôi cũng không nói được, nếu như có thể cứu tôi đương nhiên muốn mau chóng cứu họ lên, chỉ sợ phí một đống sức người sức của mà chỉ cứu lên được mười bảy2thi thể, vậy thì thật không đáng.”
Trên mặt chú Lê lúc này hiện lên một chút chế giễu không dễ phát hiện, tôi biết trong lòng chú đang thầm mắng Ngô Tây Sơn chẳng ra gì! Ai ngờ đúng lúc này Tiểu Lưu ngượng ngùng đi tới nói: “Tổng giám đốc Ngô, có một gia đình thợ mỏ không chịu ký tên...”
Ngô Tây Sơn nghe thể tức giận nói: “Làm việc kiểu gì thế? Có chút chuyện nhỏ như thể đều không làm được? Cậu không biết nói tăng số tiền lên cho người ta à?” Tiểu Lưu nghe vậy cười khổ nói: “Em nói rồi, nhưng ông già này rất cứng rắn, sống chết cho rằng con của ông ta chưa chết, khẳng định là chỉ bị8nhốt bên dưới, nói kiểu gì vẫn không đồng ý ký tên từ bỏ cứu hộ.” Tôi thoáng thở phào trong lòng, ít nhất có người cha coi tính mạng con mình quan trọng hơn tiền bạc... lúc này chủ Lê hỏi: “Có một gia đình không ký tên là không được hả?” Ngô Tây Sơn bất đắc dĩ lắc đầu: “Chắc chắn không được! Chỉ cần một cái không phải tự nguyện là không được, một khi cấp trên hỏi đến ai đứng ra chịu trách nhiệm chứ?” Chú Lễ hỏi: “Vậy phải tiếp tục tìm kiếm?”. “Ừ, trước mắt chỉ có thể như thế” Ngô Tây Sơn nói đến đây lại đột nhiên bảo chú Lê: “Lão Lê, nếu không ông giúp tôi tìm mấy thi6thể còn lại?” Chú Lê có chút do dự trả lời: “Tôi tới đây chính là giúp anh, nhưng có một số việc tôi phải nói trước, nếu như mười mấy thợ mỏ này còn sống, vậy chúng tôi cũng không thể biết bọn họ ở chỗ nào.”
Ngô Tây Sơn nghe thể liền không coi đó là vấn đề: “Không sao, ông cứ tìm đi, nếu như... Bọn họ thực sự vẫn còn sống thì tốt, nếu không thì chúng tôi có tìm như con ruồi không đầu bay loạn cũng chẳng có kết quả!” Bây giờ có tiền chính là đại gia, mà Ngô Tây Sơn và chú Lê quen biết đã lâu, mặc dù trong lòng cảm thấy ông ta là một tên gian thương, nhưng3giúp thì vẫn phải giúp. Sau đó, chúng tôi đi sau một đội nhân viên cứu hộ tiền vào một đoạn hầm mỏ đã được khơi thông tốt, mọi người trên đường vừa đi vừa nghỉ, để cho tôi có nhiều thời gian hơn cảm giác có thi thể của thợ mỏ ở xung quanh hay không.
Nhưng tiếc là trên đoạn đường này, chúng tôi không cảm giác được gì, kể cả âm sai trước đó cũng không gặp được. Thế là tôi nói nhỏ với chú Lê: “Cháu cảm giác mười mấy thợ mỏ đó còn sống, nếu không tại sao vừa rồi ấm sai chỉ dẫn theo hơn bảy mươi âm hồn?”
Chủ Lê lắc đầu trả lời: “Cũng chưa chắc, có lẽ lúc âm sai đến5bọn họ còn chưa chết thì sao? Nhưng bọn họ trải qua hai trận lở đất, cho dù không chết ở lần đầu tiên, cũng không có nghĩa là vẫn luôn an toàn.” Tôi nghe thấy cũng đúng, nhưng đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa phát hiện được gì, nếu như không phải do khoảng cách quá xa không cảm giác được, cũng chỉ nói rõ là mười mấy người này vẫn còn sống. Nghĩ đến đây tôi càng gắng sức cảm giác, chỉ sợ bỏ lỡ bất kỳ một khả năng nào... Ngay lúc con đường dưới chân bắt đầu trở nên khó đi, tôi đột nhiên cảm giác được phía dưới tảng đá to trước mặt có một người chết. “Phía dưới kia có một thi thể thợ mỏ...” Tôi chậm rãi nói.
Nhân viên cứu viện đi cùng chúng tôi nghe thấy thể lập tức tiến lên đào bới, kết quả thực sự tìm được một bộ thi thể thợ mỏ không đầy đủ, bởi vì một nửa thi thể khác ở phía sau tảng đá, chắc là bị khối đá này chia thi thể thành hai phần.
Nhưng trong lúc nhân viên cứu hộ chuẩn bị mang nửa bộ thi thể này lên miệng giếng, tôi lại thấy được vài chuyện trong trí nhớ của tàn hồn người này... Dường như có mười mấy người công nhân chạy vào sâu bên trong lúc mới phát sinh vụ nổ, mà người bị đập trứng này chỉ vì chạy quá chậm, cho nên mới bị tảng đá lớn đập thành hai nửa.
Tôi lúc này hỏi người nhân viên cứu hộ bên cạnh: “Đường hầm mỏ này cuối cùng thống tới chỗ nào?” Nhân viên cứu hộ đó trả lời: “Mỏ than số 9...”.
Tôi nghe thể bèn gật đầu, sau đó thầm tính toán, trước đó nghe Ngô Tây Sơn nói lượng cacbon đioxit nơi đó đang vượt ngưỡng an toàn, nếu bây giờ để mấy người nhân viên cứu hộ đi vào đó hệ số nguy hiểm quá cao. Nhưng nếu như không cứu, vậy cho dù hiện tại bọn họ không chết, cuối cùng cũng sẽ chết vì hết ôxy... Đây thật là một lựa chọn khó khăn.
Thật ra tôi rất sợ phải đi đến chỗ không gian chật hẹp dưới đất này, bởi vì nơi đây luôn làm cho người ta cảm thấy bị đè nén, tôi càng không thể tưởng tượng những thợ mỏ này hàng ngày phải công tác trong môi trường này sẽ có cảm giác gì.
Kể cả những năm gần đây đãi ngộ cho thợ mỏ được đề cao, hoàn cảnh cũng an toàn hơn rất nhiều, nhưng mọi việc đều có xác suất, không ai dám cam đoan mỏ than vĩnh viễn sẽ không xảy ra tai nạn.
Đối với những người làm nghề này, nếu như có chuyện xảy ra nhưng không có người bị thương, vậy coi như chỉ là một câu chuyện để kể lại, còn nếu như ngược lại mới được coi là có sự cố.
Sau đó nhân viên cứu hộ đi theo chúng tôi báo cáo tình huống lên cấp cao hơn để xin chỉ thị tiếp theo nên làm gì? Cuối cùng cấp trên quyết định làm ra các biện pháp thông khí và thường xuyên theo dõi nồng độ cacbon đioxit trong mỏ để đảm bảo an toàn cá nhân...
Phương hướng đại khái mặc dù đã có, nhưng trước mắt không cách nào thông được đường hầm để cứu người, bởi vì nhân viên cứu hộ phải đợi nồng độ cacbon dioxit trong đường hầm giảm đi, nếu không tất cả chỉ phí công vô ích.