*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đinh Nhất đã chạy đi một lúc lâu, tôi cũng hơi lo lắng, dù sao đối phương có súng, còn là một cao thủ bắn tỉa, kể cả thân thủ của Đinh Nhất có nhanh, cũng đâu nhanh hơn viên đạn? Trong lúc tôi đang vô cùng lo lắng nấp sau gốc cây, xe cảnh sát của Bạch Kiện đã phóng nhanh tới, nhìn thấy tôi trốn sau gốc cây liền lập tức khoác một chiếc áo chống đạn lên người tôi. Tôi cười khổ nói: “Vật này có tác dụng không? Đối phương đang muốn một súng bắn nổ đầu tôi đó!” Bạch Kiện nghe thể khẩn trương hỏi: “Đinh Nhất đuổi theo hướng kia à?”
Tôi đưa tay chỉ hướng Đinh Nhất vừa đuổi2theo: “Tay súng đó chắc là ở hướng 6 giờ so với chúng ta...” Bạch Kiện gật đầu, nhưng sau đó xoay người phân phó hai đặc công ở lại bảo vệ an toàn cho tôi, những người còn lại đều đuổi theo hướng Đinh Nhất... Đêm hôm đó có thể nói là đi giữa lằn ranh sống chết! Vừa mới trải qua nhà bị trộm, ngay sau đó lại bị người khác bắn lén! Chẳng lẽ Đà Gia lại mọc ra đồ đệ thứ tư? Trong lúc tôi đang hoang mang, Đinh Nhất cùng với Bạch Kiện đã quay trở lại, hiển nhiên không đuổi kịp tên kia, nhưng Đinh Nhất vẫn tìm được một chiếc vỏ đạn tại chỗ vừa nổ súng. Bạch8Kiện cầm vỏ đạn trong lòng bàn tay nhìn kĩ một chút, sau đó giật mình nói: “Đây là một khẩu M1400 có đường kính 9.85! Tiến Bảo à, làm sao mà cậu đắc tội với một kẻ lợi hại thế này?” Tôi nghe xong vội nghĩ lại tất cả kẻ thù trong những năm qua, có thể dùng súng ngắm kiểu này đến giết tôi... Ngoài tập đoàn Thái Long ra tôi không nghĩ được kẻ nào khác. Nhưng tại sao bọn họ lại muốn giết tôi? Mấy lần tiếp xúc với tập đoàn Thái Long trước đó, mặc dù không phải quá thân mật, nhưng bọn họ đâu có ý định muốn diệt trừ tôi? Hoặc là nói những hành động trước đó6của tôi cũng không có mâu thuẫn quá lớn gì với họ, nhưng nếu bọn họ biết Hàn Cấn giao vật gì cho tôi... vậy thì sẽ khác. Nhưng tôi không hiểu! Nếu như bọn họ tới vì đồ vật đó, càng không nên giết tôi chứ? Không thì vĩnh viễn không biết những tài liệu đó giấu ở đâu? Hay là bọn họ không muốn tìm chiếc USB đó, chỉ muốn tôi và chiếc USB đó vĩnh viễn biến mất.
Tóm lại, đầu óc tôi càng nghĩ càng rối, càng nghĩ càng nhức đầu, nhưng từ đầu đến cuối không nghĩ ra manh mối gì... Cuối cùng Bạch Kiện đành dẫn chúng tôi về trong cục, dù sao có người nổ súng trong thành phố3cũng là vụ án lớn, bọn họ phải sắp xếp nhân viên tìm kiếm xung quanh, hi vọng có thể mau chóng tìm ra sát thủ đó.
Nhưng tôi cảm thấy khả năng này không cao, không phải không tin tưởng năng lực của Bạch Kiện, mà mấy tên này đã dám nổ súng trước cửa nhà tôi, nhất định phải có kế hoạch rút lui an toàn, chắc chắn sẽ không để cảnh sát dễ dàng tìm được. Trước đó còn nói muốn sang ngủ nhờ nhà chú Lê, hiện giờ cũng không cần nữa, xem ra chẳng có chỗ nào an toàn bằng ngủ trong Cục cảnh sát của Bạch Kiện, tôi nằm thẳng cẳng trên ghế salon trong phòng Bạch Kiện, làm một5giấc đến tận bình minh.
Sáng sớm hôm sau khi tôi đầy máu sống lại, thì thấy Bạch Kiện đang mang một đôi mắt quầng thâm nhìn tư liệu trong tay, thấy tôi tỉnh lại bèn phàn nàn: “Cậu tỉnh rồi à? Ông lớn ngủ có ngon không ạ?” Tôi vỗ bụng trả lời: “Nếu như có thể ăn một bữa sáng ở đây, vậy thì quá hoàn hảo!” Bạch Kiện bị tối chọc tức đến bật cười: “Cậu nghĩ hay nhỉ, khổ thân anh và đám anh em, cả đêm không dám chợp mắt! Còn muốn ăn bữa sáng ở đây nữa cơ đấy? Trên bàn có mì tôm đấy, tự ngâm đi!”
Tôi nghe thể cười hì hì: “Ai mà ăn mấy cái đồ không có dinh dưỡng thể chứ! Tôi muốn ăn ở nhà ăn...”
Tôi còn chưa nói hết, Đinh Nhất đã mang mấy hộp cơm đến, tôi ngửi một hơi liền vui vẻ, sau đó cười hì hì với Đinh Nhất: “Vẫn là khanh hiểu được lòng trẫm nhất!”
Sau đó, mấy người chúng tôi ăn món sáng nay nhà bếp của Cục cảnh sát làm, là bánh bao nhân thịt lợn, hành tây và cháo gạo, rất ngon miệng! Mỗi khi tôi thấy tiêu chuẩn bữa ăn trong bếp của Bạch Kiện, tôi lại vô cùng hâm mộ mấy anh em trong Cục cảnh sát! Sau khi ăn xong bữa sáng, Bạch Kiện sắp xếp cho tôi vào nghỉ tại nhà khách trong Cục cảnh sát, lúc đó tôi còn ngạc nhiên, thời buổi nào rồi mà còn có nhà khách? Vậy mà nhìn sơ bộ cũng không tệ lắm, nghe nói nơi đây dùng để tiếp đón lãnh đạo hoặc một số nhân chứng quan trọng. Tôi không thể ngờ cuộc đời mình lại nhận được kiểu đãi ngộ này...
Bởi vì đây là khu tiếp đãi trong Cục cảnh sát, cho nên tôi cũng thấy yên tâm, hơn nữa xung quanh được che bởi khu nhà của cảnh sát nên không lo sẽ có tay súng bắn tỉa ám sát.
Lúc mới đầu tôi cảm thấy rất thoải mái, nhưng không quá hai ngày tôi không ở nổi nữa, ngày nào cũng ngồi lỳ trong phòng xem phim, ba bữa cơm đều là mấy người Bạch Kiện thay nhau đưa tới, cứ như thế mãi khác gì đang ngồi tù!
Tôi phàn nàn với Bạch Kiện không thể ở lại đây, kết quả Bạch Kiện lại tức giận nói: “Cậu đừng có sướng mà không biết hưởng thể chứ? Bọn anh ở bên ngoài điều tra mệt như chó, nếu như có thể đổi chỗ với cậu... Anh cũng muốn vào đó nghỉ hai ngày để thử đãi ngộ dành cho VIP xem thế nào!”
Tôi nghe Bạch Kiện nói như thế, cũng cảm thấy mình đòi hỏi hơi quá, thế nhưng cứ mãi ngồi đây cũng không được! Nếu như Bạch Kiện vẫn không tìm được tên tội phạm dùng súng đó, vậy chẳng lẽ tôi vẫn phải sống ở đây?
Cuối cùng khi tôi sắp không chịu nổi nữa, Bạch Kiện cũng đã tra được một chút manh mối của tay súng bắn tỉa kia... Kẻ đó có biệt hiệu lão Tam, là người Mỹ gốc Hoa, dùng thân phận du khách nhập cảnh vào Trung Quốc một tháng trước.