Người Tìm Xác

Chương 1374: Người đàn ông kỳ lạ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Buồn cười chính là, sau khi con trai của Lý Dược Tiến và bạn già nghe nói chuyện của Lý Dược Tiến, lập tức tìm đến bệnh viện đòi bồi thường, đã sớm quên chuyện trước đây bọn họ khất nợ bệnh viện tiền viện phí. Có con trai và vợ như vậy, thảo nào ông ta không muốn sống nữa? Giải quyết chuyện của Lý Dược Tiển xong rồi, nguyên thần của Chú Lê thuận lợi về lại xác. Chỉ không biết có phải bởi vậy mà tiêu hao quá nhiều tinh khí hay không, cho nên Chú Lê vẫn không có dấu hiệu nào muốn tỉnh lại... Chẳng còn cách nào khác, chúng tôi đành phải tiếp tục ở tại bệnh2viện cùng chủ. Vài ngày sau, cuối cùng lão già này cũng tỉnh lại sau một cơn ho khan, Đinh Nhất và tôi vừa thấy Chú Lê rốt cục đã tỉnh, mừng đến suýt nữa muốn đi thắp hương tạ ơn thần phật. Có điều tỉnh thì tỉnh, nhưng cơ thể chú vẫn hơi suy yếu, bác sĩ nói vẫn cần ở lại bệnh viện theo dõi mấy ngày.

Tôi thấy không sao cả, chỉ cần người tỉnh là mọi chuyện đều dễ nói, xem ra về sau cũng không thể coi Chú Lê như “ông già toàn năng” được nữa, người già không thể đọ gân cốt được. Từ giờ trở đi, mỗi năm đều phải đưa chú đi kiểm tra sức khoẻ8định kỳ. Chú Lê không có con cái, về sau những việc này phải do tôi và Đinh Nhật nhọc lòng rồi.

Nhưng từ sau khi Chú Lê tỉnh, ngày nào cũng phàn nàn đồ ăn của bệnh viện dở tệ, canh suông nhạt nhẽo khó ăn muốn chết. Nhưng bác sĩ người ta đã dặn, trong khoảng thời gian này không những phải kiêng rượu kiêng thuốc lá, ẩm thực còn cần phải thanh đạm.

Kết quả lão già này ngày ngày kêu gào đòi ăn giò heo! Ngay từ đầu tôi và Đinh Nhất chẳng ai thèm tiếp lời chú, vì thế chú bắt đầu lải nhải chúng tôi là hai cái đồ vô lương tâm, trước kia chủ có cái gì ngon6đều nghĩ đến chúng tôi, nhưng hiện giờ chú bị bệnh, chúng tôi lại bắt đầu ngược đãi chú!

Chẳng còn cách nào, tôi đành phải để Đinh Nhất ở trong phòng bệnh với chú, sau đó tôi bắt taxi đi mua cho chú món giò heo kho mà chú muốn ăn nhất...

Để Chú Lê có thể ăn được giò heo nóng hổi, tôi đi vội vàng, sợ lúc trở về bệnh viện nguội mất! Kết quả khi ra khỏi thang máy lại đâm đầu và phải một người đàn ông đội mũ lưỡi trai.

Cái tên này cứ cúi đầu suốt, bị tôi đụng vào cũng chẳng nói gì, không quay đầu lại mà chui vào thang máy, làm câu “Xin lỗi” đã đến3bên miệng của tôi lại nuốt trở về. Trở lại phòng bệnh, bác sĩ điều trị chính của Chú Lê đang xem xét vết thương trên đầu chú liền lại thế nào, tuy rằng hiện giờ đều là phẫu thuật ít xâm lấn”, nhưng dù sao cũng là phẫu thuật mở hộp sọ, cho nên vẫn phải cẩn thận một chút.

* Phẫu thuật ít xâm lấn (Minimally Invasive Surgery - MIS) còn được biết đến dưới tên gọi “phẫu thuật lỗ khóa”, là phương pháp phẫu thuật thông qua những vết mổ nhỏ.

Thấy có bác sĩ, tôi lập tức giấu món giò heo trong tay ra phía sau, nếu như để bác sĩ nhìn thấy thì chắc chắn sẽ bị chửi một trận5thậm tệ. Vừa nãy ở hành lang tôi còn nhìn thấy một bác sĩ đang răn đe người nhà bệnh nhân kia, chắc có lẽ là bệnh nhân đó không nghe lời bác sĩ nói, làm chuyện gì không nên làm... Người nhà bị bác sĩ răn dạy một trận nên thân,

Thật ra... Đôi khi tôi cũng rất hiểu cho bác sĩ, trong tay mỗi người bọn họ đều có rất nhiều bệnh nhân, lúc nào cũng phải nhọc lòng vì mỗi một người bệnh, cho nên có vài lúc người bệnh không nghe theo lời bọn họ nói làm xuất hiện một ít vấn đề, đúng là khiến người ta bực bội thật. Nhưng đồng thời tôi cũng rất hiểu bệnh nhân và người nhà họ. Đầu tiên là tâm trạng của họ rất thấp thỏm, ai đến bệnh viện khám bệnh mà lại vui vẻ chứ, hơn nữa đại đa số bệnh nhân không có kiến thức y học gì cả, cho nên luôn quấn lấy bác sĩ hỏi những vấn đề lặp đi lặp lại.

Bởi vì bác sĩ bận quá, cho nên đôi khi họ sẽ cảm thấy là đang lãng phí thời gian, vậy nên trong giọng nói ít nhiều sẽ hơi mất kiên nhẫn... Nếu bệnh nhân có tâm trạng lo âu gặp bác sĩ cũng có giọng điệu không tốt, như vậy sẽ rất dễ sinh ra mâu thuẫn bác sĩ - bệnh nhân. Thật ra chỉ cần có thể thấu hiểu cho nhau nhiều hơn là sẽ giảm bớt rất nhiều mâu thuẫn xung đột.

Bác sĩ kiểm tra phòng đi rồi, Chú Lê lập tức muốn ăn giò heo tôi mua về ngay. Tôi vội vã ra cửa phòng bệnh ngó nghiêng một phen, xác định không có bác sĩ và y tá ở gần mới lấy giò heo ra. Mở hộp giữ ấm ra, mùi thơm của giò heo kho lập tức lan tỏa, tôi thấy như vậy cũng không được, cần phải tiêu hủy hết thảy chứng cứ trong khoảng thời gian ngắn, sau đó mở cửa sổ cho bay mùi, nếu không y tá vào là bị lộ liền. Chú Lê vừa thấy giò heo kho, hai mắt sáng bừng lên, nhìn là biết thèm muốn chết rồi! Vì vậy tôi vội lấy một cái ra đưa cho chú: “Nói trước nhé, chỉ có thể ăn một cái thôi! Nếu lát nữa có y tá hỏi tới, chú cứ nói là hai anh em cháu ăn.”

Nói xong, tôi chia hai cái giò heo còn lại với Đinh Nhất, sau đó bắt đầu cùng ăn với Chú Lê. Chú Lê vừa ăn còn vừa nói: “Các cháu chỉ lo lắng không đâu, tuổi thọ của chú chính chủ biết, còn sớm mà! Thêm nữa, đời người ngắn ngủi, nếu như mỗi ngày thịt không thể ăn, rượu không thể uống, vậy cho dù có sống đến một trăm tuổi cũng có ý nghĩa gì đâu?” Tôi lập tức phản bác: “Chú đang ngụy biện đấy hả?! Trước đây chúng cháu mặc kệ, nhưng mà bây giờ chú cũng đã mổ cả đầu ra rồi! Điều này rất nghiêm trọng! Cần phải nghe lời bác sĩ, đừng ở đây cò kè mặc cả với cháu. Cháu cho chú biết, cháu răn đe chú còn đỡ hơn nhiều so với bác sĩ răn đe chú đó!”

Đừng thấy lão già này ngày nào cũng lý sự với chúng tôi, nhưng mà thật sự phải tới trước mặt bác sĩ, cũng thành thật như con mèo hoa thôi... Cho nên chú vừa nghe tôi lôi bác sĩ ra, cũng chỉ đành lặng lẽ ngậm miệng.

Mấy tối nay đều là Đinh Nhất trông chừng, tôi vào xe ở dưới lầu ngủ, bởi vì so sánh với anh ta, tôi thật sự không thể thức đêm nổi. Ai ngờ buổi tối hôm nay, tôi đang chuẩn bị đi xuống bãi đỗ xe dưới lẩu thì lại gặp người đàn ông kỳ lạ đụng phải mình ở cửa thang máy lần trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.