Người Tìm Xác

Chương 138: Búp bê ma biến mất



Sau khi nghe Liễu Như nói xong, chú Lê vẫn nói cách hoạt động cũ, đưa đồ vật thân thiết của Liễu Tuệ, là thứ cô bé rất thích thì càng tốt. Vì đã nói trước khi đến, nên Liễu Như nhanh chóng lấy một ít đồ trong túi ra.

Tôi nhìn qua những thứ này, đây đều là những đồ nữ sinh thường thích, tôi sờ một lượt đã biết chúng không có tác dụng gì. Bây giờ bọn trẻ đều vậy, không thích thứ gì quá lâu, khó biết được đâu mới là thứ chúng thích nhất…

Không còn cách nào, những đồ này đều không dùng được, tôi chẳng thể làm gì hơn mà đành nói với Liễu Như: “Bà Liễu, ngoại trừ những thứ này, có thứ gì khác mà Liễu Tuệ thích gần đây không, nhất định phải rất thích mới được, hoặc một thứ luôn mang theo người, càng lâu càng tốt.”

Liễu Như ngây ra, bà ấy nhìn những thứ mình mang đến, hiển nhiên bà cũng không biết cô con gái 15 tuổi của mình thích gì nhất…

Tôi thấy Liễu Như xấu hổ, thử gợi ý: “Cô bé có thích minh tinh, hay chàng trai nào không?”

Liễu Như do dự lắc đầu, bà ấy giống như thật sự không hiểu gì về con gái mình. Không ngờ, James vẫn luôn yêu lặng đột nhiên thì thầm một câu tiếng Anh với Liễu Như. Bà ấy hơi nghi ngờ, nhưng vẫn do dự nói với tôi: “Facebook của nó có tính không?”

Tôi nghe xong thì muốn ngất… nhưng chú Lê lại nói: “Có thể chứ, mặc dù Facebook chỉ là phần mềm giả lập, nhưng cũng không vấn đề gì!”

Nghe chú Lê nói vậy, tôi ra sức nháy mắt với chú, tôi đã bao giờ nói mình có thể dùng những thứ giả lập để cảm nhận được tàn hồn đâu? Thế nhưng chú ấy lại làm như không thấy, vô cùng phấn khởi nhập tên facebook của Liễu Tuệ.

Vào trang cá nhân mới thấy, cô bé này rất thích mấy thể loại rock nặng và những loại nhạc tương tự như thế, tường nhà cũng để tông màu u ám, xem ra Liễu Tuệ không phải là một cô bé vui tươi mấy.

Liễu Tuệ đang trong giai đoạn phản nghịch, có thể sẽ không nghe lời cha mẹ. Mỗi ngày cô nhóc đều viết lên tường vài lời phàn nàn, rằng cha mẹ không hiểu mình. Từ điểm này, tôi càng nghi có lẽ con nhóc này là cùng bạn trai bỏ trốn hơn?

Nhưng kéo xuống tiếp, tôi liền phát hiện trên facebook của cô bé có khá nhiều hình ảnh búp bê có tạo hình quỷ dị, đặc biệt rất giống búp bê ma trong phim kinh dị nhiều năm trước.

“Đây là cái gì vậy?” Liễu Như hoảng sợ nói.

Chú Lê nhìn, bình tĩnh nói: “Không có gì, chỉ mà mấy hình búp bê thôi, bọn trẻ bây giờ rất thích mấy thứ xấu xí này.”

Tôi nhìn mấy con búp bê ma này, chợt nghĩ đến một vấn đề, quay lại hỏi Liễu Như: “Những con búp bê này đâu thế?”

Liễu Như không biết gì nói: “Trong nhà nào có những thứ này? Tôi cũng chưa từng nhìn thấy con bé chơi chúng, chắc là của người khác, nó chỉ mượn chơi thôi.”

Tôi lắc đầu nói: “Không đúng, bà đọc những gì Liễu Tuệ viết đi, rõ ràng những thứ này là của cô bé. Nhưng bây giờ nó không còn ở trong nhà, cô bé có thể đem đi đâu được?”

Chú Lê đột nhiên nghĩ đến một khả năng, vội hỏi Liễu Như: “Có khi nào cô bé để chúng ở phòng khách sạn không?”

Liễu Như nghĩ nghĩ rồi nói: “Cũng có thể, dù sao Liễu Tuệ đã lớn, có rất nhiều chuyện nó không nói với tôi.”

Sau đó chúng tôi thảo luận với nhau, vẫn quyết định đến phòng Liễu Tuệ xem thử. Vì James thường xuyên làm việc ở đây, nên họ đã đặt hai phòng dài hạn. Sau khi Liễu Tuệ mất tích, gian phòng cô bé ở vẫn để trống, đồ bên trong cũng còn nguyên.

Nhưng lúc chúng tôi vội vã đến được phòng 5012 mà Liễu Tuệ đã ở, thì phát hiện bên trong đã bị dọn dẹp sạch sẽ! Mặc dù không đến nỗi bóng loáng, nhưng nhất định là có người cố ý dọn dẹp.

Tôi đi quanh phòng, không phát hiện thứ có ích, nhưng lại tìm thấy trong tủ quần áo rất nhiều hộp rỗng, giống thứ dùng để cất mấy con búp bê ma trong facebook.

Chú Lê nghi ngờ nhìn tôi, tất nhiên chú ấy cũng nhận ra đồ trong hộp đã bị người khác lấy đi…

Liễu Như thấy chúng tôi vẫn không tìm ra đầu mối, tiều tụy nói: “Đều tại tôi bình thường không quan tâm Liễu Tuệ, không biết mỗi ngày nó nghĩ gì.”

Chú Lê an ủi: “Bà Liễu, đừng suy nghĩ quá nhiều. Liễu Tuệ đang trong tuổi phản nghịch, không tâm sự cùng cha mẹ là chuyện bình thường. Không thì bà cho ai đó tìm kiếm ở nhà xem sao, xem có thứ gì khác mà Liễu Tuệ thích không?”

Liễu Tuệ nghe thế thì thở dài nói: “Cũng chỉ có thể làm thế, hôm nay đến đây thôi, các vị về nghỉ trước đi. Tôi sẽ gọi về nhà bảo họ đóng gói đồ đạc của Liễu Tuệ gửi đến đây, đến lúc đó sẽ gọi ngài..”

Sau khi về phòng, chú Lê nghiêm trọng nói: “Đồ của Liễu Tuệ đã bị người khác mang đi, người này nhất định là quen Liễu Tuệ, cũng biết yêu cầu chúng ta nói từ trước…”

Đinh Nhất ngồi dựa vào cửa sổ sát đất, nhìn núi tuyết xa xa nói: “Người đồng thời có thể biết cả hai điểm này không nhiều, anh ta giấu búp bê ma đi với mục đích gì? Chẳng lẽ anh ta biết chắc đây là thứ Liễu Tuệ thích nhất?”

Tôi chôn người trên ghế salon, nghĩ đến biểu hiện của hai vợ chồng Liễu Như hôm nay, cảm thấy họ không quá lo lắng như mình nghĩ. Đặc biệt là James, chẳng lẽ đây chính là hình thức quan hệ với nhân thân của người ngoại quốc à?

Chú Lê thấy chúng tôi đăm chiêu, thì an ủi nói: “Chuyện này có là gì chứ? Cho dù không thành công thì coi như chúng ta đến Thụy Sĩ chơi một chuyến!”

Mặc dù nói như vậy, nhưng tôi vẫn không muốn thất bại trở về, mặc kệ cô bé kia còn sống hay đã chết, cũng nên cho người nhà họ một câu trả lời.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa, tôi mở cửa phòng thì thấy nhân viên phục vụ, hơn nữa còn là người Hoa. Cậu ta dùng tiếng phổ thông lưu loát nói với chúng tôi, James đã đặt cơm trưa, mời chúng tôi đến nhà ăn thưởng thức.

Tôi tò mò hỏi phục vụ: “Cậu là người Trung Quốc?”

Cậu nhân viên mỉm cười nói: “Tôi là du học sinh Trung Quốc.”

Mấy năm nay khách sạn ngày càng đón nhiều khách du lịch từ Trung Quốc, nên khách sạn thuê một số du học sinh đến làm thêm.

Tôi nghe là người Trung Quốc thì cảm thấy thân thiết, bảo cậu ta kể về khách sạn này. Mới đầu, cậu ta còn trả lời qua loa, rằng mình chỉ đến đây trong kỳ nghỉ đông, nên không rõ nhiều chuyện lắm.

Nhưng lúc tôi hỏi chuyện về Liễu Tuệ, tôi có thể cảm giác được ánh mắt của cậu ta cứng đờ, rồi lại nói mình có gặp Liễu Tuệ vài lần nhưng không thân.

“Vậy cậu có thấy cô bé đó qua lại với chàng trai nào không?” Chú Lê hỏi chen vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.