*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Thể là Giang Tử Sơn để cho con gái mới có hai tuổi của mình làm con nuôi của họ, để Liễu Tuấn dẫn cô bé sang sống ở Nhật Bản, cho cô bé có thể cách xa chỗ này, sống một cuộc sống không buồn không lo mà lớn lên. Mặc dù trong lòng Giang Tử Sơn không muốn, nhưng vẫn nhịn đau tiễn con gái đi, bởi vì hắn biết Liễu Tuấn sẽ đối xử tốt với Huyền Huyên, chắc chắn sẽ ổn hơn so với sống bên cạnh mình.
Sau khi tiễn Huyên Huyên đi, Giang Tử Sơn biết mình còn hai người già phải chăm sóc, từ nhỏ hắn đã mất đi cha mẹ, kể từ lúc kết hôn với Nguyễn Như, hắn vẫn luôn coi cha mẹ cô ấy như cha mẹ mình. Hiện giờ Nguyên Như đã mất, Giang2Tử Sơn nhất định phải gánh trách nhiệm này, để hai ông bà an hưởng tuổi già.
Sau đó Giang Tử Sơn dùng số tiền chữa bệnh cho vợ còn sót lại, mở một cửa hàng sách nhỏ, lúc đầu việc buôn bán của hắn chỉ có thể miễn cưỡng sống tạm mà thôi.
Trong thời gian này, suy nghĩ của hắn bắt đầu từ từ thay đổi, Giang Tử Sơn bắt đầu căm hận những người mang đến bất hạnh cho mình, muốn tìm cơ hội trả thù bọn họ... Vì muốn lập tốt kế hoạch báo thù, Giang Tử Sơn bắt đầu điều tra tình hình gần đây của Ngô Đông Mai và người nhà.
Sau khi Ngô Đông Mai trải qua những chuyện đó, cô bé đã nghỉ học, bởi vì lúc đó cái thai đã quá to, cho nên đành sinh đứa bé8ra trước. Đứa bé này vẫn được nuôi tại nhà họ Ngô, còn Ngô Đông Mai đã ra ngoài làm công kiếm tiền từ lâu.
Vì điều tra tình hình nhà họ Ngô, Giang Tử Sơn thuê một nhân viên trong cửa hàng cho mình, còn hắn thì mỗi ngày đều đến ngồi chờ cạnh nhà họ Ngô... Không ngờ có một lần hắn thấy mẹ của Ngô Đông Mai dẫn theo một bé gái hơn một tuổi đi mua thức ăn và do chợ bán thức ăn quá đông người, bà Ngô lạc mất cháu mình! Nhưng Giang Tử Sơn vẫn luôn nhìn kĩ đứa bé này, lúc đó trong lòng hắn sinh ra rất nhiều suy nghĩ tà ác, thậm chí muốn trực tiếp ném đứa bé ra đường để xe ô tô đâm chết!
Nhưng những ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong6đầu Giang Tử Sơn, cuối cùng thì hắn cũng không áp dụng cái nào... Đến tận khi có một phụ nữ trung niên xuất hiện. Người đàn bà đó mặc một bộ quần áo thể thao rẻ tiền, khi bà ta phát hiện đứa bé gái ở trên đường một mình, liền chủ động tiến lên ôm lấy, sau đó nhìn xung quanh một chút rồi nhanh chóng rời đi.
Giang Tử Sơn biết ngay đây chính là bọn buôn người, người đàn bà này đang bắt cóc trẻ con. Nếu đứa bé này là một đứa trẻ bất kì nào khác thì Giang Tử Sơn chắc chắn sẽ tiến lên ngăn cản... Nhưng đó là con của Ngô Đông Mai, hắn đang không biết làm thế nào trả thù nhà họ Ngô, bây giờ không phải cơ hội đã đến hay sao? Thể là3Giang Tử Sơn đi theo người phụ nữ trung niên đó, lên xe buýt, xuống xe buýt, bắt xe, ngồi xe con... Tóm lại đến cuối cùng cô ta mang đứa bé đến một dãy nhà lụp xụp ở ngoại ô, giao đứa trẻ cho một người đàn ông xấu xí.
Đứa trẻ lúc này đã bắt đầu sợ hãi, mặc dù cô bé không ngừng khóc to, thế nhưng hai người kia lại không có một chút lòng thương hại nào, chỉ lớn tiếng dọa nạt nếu như còn khóc to sẽ cho chó sói ăn thịt!
Đứa trẻ một tuổi về cơ bản đã hiểu lời người lớn, đột nhiên đối mặt với hai người lớn lạ mặt, còn muốn cho chó sói ăn thịt... Thế là cô bé bị dọa lập tức ngậm miệng không khóc nữa.
Toàn bộ chuyện này đều được Giang5Tử Sơn nhìn thấy, thế là hắn thầm nhớ kĩ địa chỉ này, sau đó quay về nhà họ Ngô, xem phản ứng của họ sau khi lạc mất đứa trẻ.
Giống như những gì hắn dự tính, người nhà họ Ngô đi tìm khắp nơi, ngay cả Ngô Đông Mại vẫn luôn làm công ở bên ngoài cũng trở về tìm con. Giang Tử Sơn nhìn từng người bọn họ vẻ mặt lo lắng đau khổ, trong lòng vậy mà dâng lên một sự khoái cảm. Bắt đầu từ lúc đó, Giang Tử Sơn biết đây là mùi vị báo thù, mặc dù không nhất định làm mình biến thành hạnh phúc, nhưng cảm giác “giải được mối hận trong lòng” làm cho hắn mê đắm. Thể là thời gian đó ngày nào Giang Tử Sơn cũng đi đến gần nhà họ Ngô, hắn muốn nhìn dáng vẻ sốt ruột của họ. Đến cuối cùng khi nhà họ Ngô đã từ bỏ tìm kiếm, Giang Tử Sơn vẫn không hề từ bỏ suy nghĩ đi đến xem để tìm sự phấn khích.
Chỉ một thời gian ngắn sau, Giang Tử Sơn lại cảm thấy chút trừng phạt này đối với người nhà họ Ngô là quá ít, đối với những tổn thương họ gây ra cho hắn là quá nhẹ! Thế là hắn tìm đến kẻ buôn người trước đó, muốn hỏi thăm một chút giá tiền đứa con của Ngô Đông Mai là bao nhiêu. Lúc đầu đối phương còn rất đề phòng, bởi vì khách hàng của họ đều là người quen giới thiệu, trường hợp giống Giang Tử Sơn đột nhiên một mình chạy đến thế này vẫn là lần đầu tiên, cho nên khó trách chúng nghi ngờ Giang Tử Sơn...
Nhưng sau đó, Giang Tử Sơn nói với kẻ buôn người kia, mình là người làm công việc giống bọn chúng, chỉ là cao cấp hơn một chút, hắn tìm kiếm khách hàng trên internet, trên đó nhiều người có tiền, nên giá cả cũng cao hơn rất nhiều.
Tên buôn người kia nghe Giang Tử Sơn nói xong liền choáng váng, trong lòng nghĩ thầm mình đây là buôn người, đâu phải rau xanh hay củ cải? Còn dám công khai buôn bán trên mạng? Đây không phải bị điện cũng là muốn tìm chết?
Giang Tử Sơn lúc này mới kiên nhẫn giải thích: “Tôi dĩ nhiên không mua bán ở trang web trong nước! Tôi có thể cam đoan với anh tuyệt đối không để cảnh sát biết, bởi vì địa chỉ IP những trang web này đều ở nước ngoài, hơn nữa trình độ tiếng Anh của cảnh sát hiện giờ đều bình thường, ai mà rảnh đi xem những trang web nước ngoài chứ?”
Bọn buôn người cảm thấy Giang Tử Sơn nói cũng có lý, thể là đồng ý hợp tác với hắn, nhưng trước tiên phải làm ăn thử một lần rồi mới tính tiếp. Thế là Giang Tử Sơn dùng năm mươi ngàn nhân dân tệ mua con của Ngô Đông Mai từ trong tay bọn buôn người. Nhưng Ngô Tử Sơn cũng không nóng lòng mang đứa bé đi, mà trước tiên gửi đứa trẻ lại cho bọn buôn người nuôi, chờ hắn liên hệ xong với khách hàng thì sẽ giới thiệu khách đến. Tới lúc đó bên phía bọn buôn người chỉ cần làm theo yêu cầu của mình, đưa đứa trẻ đến địa điểm đã chọn, vậy mỗi lần bọn họ sẽ được nhận mười ngàn tệ làm thù lao.