Người Tìm Xác

Chương 1387: Xác chết trôi trên biển



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặc dù tôi không nhận ra phù chú phía trên là gì, nhưng Chú Lê lại rất quen thuộc, đây là chính là một “Chiêu Hồn Phiên” nho nhỏ! Khi Chú Lê nói những thứ này là Chiêu Hồn Phiên, tôi cũng khá giật mình. “Nơi này làm sao sẽ có loại vật này?” Tôi kinh ngạc hỏi. Chú Lê lắc đầu nói: “Không biết, nhưng chắc chắn có người xếp đặt, thật không biết lão Tần đến cùng là đắc tội ai mà lại muốn chơi đểu ông ta như thế?”

Tôi nghe thế hừ nhẹ một tiếng: “Làm ăn buôn bán thì có gì khác mà gây xích mích? Đơn giản là liên quan đến lợi ích thôi.”

Thế nhưng Chú Lê không cho2là như thế, theo cái nhìn của chú, nếu chỉ là xích mích trong việc buôn bán, thật sự không đáng bỏ công sức thể này, chắc chắn Tần Trăn gây thù với một thuật sĩ huyền học nào đó rồi. Chú Lê nghĩ đến đây gọi ngay cho lão Tần, hỏi ông ta lần này cắt băng khánh thành đã mời cao nhân nào? Không hỏi điều này còn đỡ, hỏi một chút chọc lão Tần một bụng bực tức.

Hóa ra lúc trước đã xác định Chú Lê đến cắt băng, vậy mà do Chú Lê bị bệnh vẫn hôn mê bất tỉnh nên ông chủ Tần chỉ nhờ bạn bè mời một vị đại sư ở nơi khác tới.

Lúc đầu cũng có8chút khó khăn, nhưng cuối cùng cũng coi như thuận lợi, nếu như ông chủ Tần lúc này chỉ làm những chuyện nên làm thì cũng không phát sinh ra những chuyện sau này!

Nhưng ông chủ Tần vì chưa từng nghe tên tuổi vị cao nhân mới tìm được này, cho nên đối với hắn có chút không tin tưởng, luôn cảm thấy việc này vẫn là Chú Lê đáng tin hơn. Những Chú Lê vẫn chậm chạp chưa tỉnh lại, cuối cùng ông ta đành dùng vị “cao nhân” từ nơi khác tới này cắt băng và bố trí phong thủy.

Chú Lê nghe đến đó vội hỏi ông chủ Tần: “Ông có nhắc đến tên tôi trước mặt vị đại sư này không?”6Ông chủ Tần trả lời qua điện thoại: “Đương nhiên là có, tôi nghĩ để ông ta biết tôi cũng có bạn bè là đại sư, không phải thằng ngốc cái gì cũng không biết!”

Chú Lê nghe xong sầm mặt xuống nói: “Ông Tẩn à, ông đã phạm vào kiêng kị của người ta rồi, đã mời người ta đến thì phải tin tưởng năng lực, ông ba lần bốn lượt nói về tôi, tự nhiên làm người ta oán giận, lúc này mới vừa cầm tiền nhưng vẫn cài bẫy ông đó!”

Ông chủ Tần nghe qua điện thoại mà chỉ muốn chửi tục, nhưng cuối cùng Chú Lê trấn an nói: “Ông cũng đừng bực tức, lần này là ông sai trước, ông3ta chỉ bày bố cục chiêu hồn cũng đã là nương tay rồi, cũng không phải hại ông tan cửa nát nhà, sau này ông nhớ lấy bài học này, phải biết người giỏi còn có người giỏi hơn!”

Đã tìm được mấu chốt của chuyện này, sau đó dễ hơn nhiều, nếu đối phương để lại đường sống, vậy chuyện này cũng chỉ đến đó rồi thôi, chỉ cần Chú Lê giúp Tần Trăn gỡ hết “Chiêu Hồn Phiên”, chuyện này sẽ được giải quyết. Chỉ là chiếc thang máy này buổi tối tạm thời không thể dùng, bởi vì bị một lần náo loạn như thế, âm sai để bớt việc mà cứ thế dùng nơi này mang đi âm hồn của người5mang tội nặng, đã biến chiếc thang máy này thành một đường tắt về Âm Ti.

Đường này vừa mở, muốn trong thời gian ngắn đóng lại có chút khó khăn nhưng cũng không phải không có biện pháp giải quyết, chỉ cần một thời gian dài sau, âm sai không tìm được âm hồn ở chỗ này tự nhiên sẽ bỏ qua đường tắt này.

Sau đó Chú Lê bảo ông chủ Tần miêu tả một chút tướng mạo vị đại sư kia, kết quả sắc mặt Chú Lê có chút sầm xuống, bởi vì nghe rất giống người sư thúc lòng dạ hẹp hòi Bùi Tông Lâm của mình. Tôi nghe xong nhớ tới lần trước ông ta lừa gạt trắng trợn bảo vật của sư môn Chú Lê là thước đo trời, nhưng chẳng làm được gì cả! Bây giờ nghĩ lại ông ta còn thiếu chúng tôi một nhân tình, sau này nếu có cơ hội nhất định phải bảo Chú Lê đòi lại nó mới được.

Giải quyết xong việc của ông chủ Tần, Chú Lê chuẩn bị gửi tiền vào tài khoản của tôi, tôi nghe thể thì nói thẳng: “Lần này thì thôi, chú cũng ngừng kiếm tiền một thời gian rồi, lần này vất vả mở hàng, chú giữ lại toàn bộ đi!” Chú Lê cũng không khách sáo, vừa đút túi mà vẫn nói thầm: “Đúng là thành trọc phú có khác!”

Tôi nghe thế liền cười nói: “Lão kia, đừng có được tiện nghi còn khoe mẽ nhé!”

Vài ngày sau đó, Bạch Kiện đột nhiên gọi cho tôi, anh ta nhận được thông báo từ cảng Doanh Khẩu, có nói tại vùng biển tôi kể trước đó vớt được một bộ thi thể nữ, hỏi tôi có muốn đi xem một chút hay không, tôi nghe xong lập tức cùng Đinh Nhất đi tới Doanh Khẩu.

Trên cả đoạn đường này trong lòng tôi luôn hồi hộp, tôi đã hi vọng là “phải” nhưng cũng hi vọng “không phải”. Bởi vì tôi biết tỷ lệ để Hàn Cẩn còn sống gần như là con số không, cho nên hi vọng có thể nhận được thi thể Hàn Cẩn, đừng để cô ta phải nằm trong bụng cá. Đồng thời tôi cũng vẫn ôm một tia hi vọng, tôi cảm thấy chỉ cần một ngày chưa nhìn thấy thi thể của cô ta thì không thể nói chắc chắn là cô ta đã chết được.

Bởi vì Bạch Kiện đã giúp tôi nói trước một câu, cho nên sau khi chúng tôi đến lập tức được dẫn qua nhà xác để nhận thi thể. Thật ra lúc đó tôi hơi khẩn trương, nhưng khi túi đựng xác bị mở ra, trong lòng tôi lại thở phào. Tôi chậm rãi nói: “Đây không phải người tôi muốn tìm” Cảnh sát bên cạnh nghe xong giật mình nói: “Xác đã bị phân hủy thế này mà cậu chỉ nhìn một cái là nhận ra được à?”

Tôi gật đầu: “Cô gái này tóc ngắn mà người tôi muốn tìm lại có tóc dài.” Sau đó tôi dùng tay chạm nhẹ vào cái xác đã trương phòng này, phát hiện hóa ra là một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, trong một lần đi chơi gần đó không cẩn thận ngã xuống chết đuối.

Quả nhiên khi chúng tôi đi từ nhà xác ra, lại có hai người đi vào nhận diện thi thể, từ tiếng khóc bên trong có thể đoán được bọn họ đã tìm đúng người.

Thật ra trước đó Đinh Nhất đã hỏi tôi, trên đồ vật Hàn Cẩn để lại có tàn hồn cô ta hay không?

Tôi nghe thể thì lắc đầu: “Không thấy gì cả, có lẽ đối với Hàn Cần nó không phải thứ gì quan trọng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.