Người Tìm Xác

Chương 1422: Người phụ nữ mặc xường xám màu đỏ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vì thế vào ban đêm, mấy người chúng tôi dự định đến miếng đất kia xem xét tình huống trước rồi nói

Nếu chỉ là mấy âm hồn bình thường, để Chú Lê siêu độ là không có việc gì nữa

Ông chủ Từ nhát gan, tất nhiên sẽ không đi cùng chúng tôi, về phần trợ lý Ngũ..

Mặc dù trong lòng cậu ta sợ đấy, nhưng chỉ có thể buộc phải đi, ai bảo đều làm công cho người ta chứ? Diện tích của miếng đất kia không được tính là lớn, khu vực chuẩn bị xây dựng cũng đã được san bằng, bên cạnh có một cánh rừng tùng rất cổ xưa, cho nên được để lại nhằm lưu giữ cảnh quan

Ông chủ Từ còn mời người thiết kế một cái đình hóng gió cố kính ở trong đó.

Khi mấy người chúng tôi đến đây, sắc trời đã tối mịt

Tuy trên2trời đầy sao, những khu vực này lại tối tăm, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy mảnh rừng cây kia bị gió thổi đong đưa qua lại.

Lúc ấy tuy chúng tôi đều mặc áo khoác quân sự mà Tiểu Ngũ tìm tạm được, nhưng bị gió Tây Bắc thổi qua vẫn cảm thấy cả người rét căm căm, Lúc trước hai đội thi công đến nơi đã dựng xong nhà thép tạm thời làm ký túc xá, vì thế chúng tôi bèn vào trong ký túc xá của công nhân trước để nghỉ ngơi chốc lát, xem thử qua nửa đêm sẽ có tình hình gì...

Ai ngờ mới vừa đi vào thì lông mày Chú Lê nhíu lại, đừng nói chú ấy, cả chúng tôi cũng cảm nhận được trong phòng này hơi kỳ lạ

Theo lý thuyết, trước đây nơi này đều là một đám đàn ông già hôi hám9ngủ, không hun chết người đã tốt lắm rồi, sao có thể còn có mùi thơm bay xung quanh chứ?

Nhưng mà trong đây lại tràn ngập mùi hương thơm ngọt nồng đậm, giống như mùi son phấn của phụ nữ thời xưa sử dụng, xộc lên làm Đinh Nhất hắt xì mãi

Chú Lê lấy la bàn ra xem xét, nhưng kim trên la bàn lại không hề có phản ứng

Lúc này Chú Lê lấy tay khẽ che cả miệng lẫn mũi và nói: “Mùi này có vấn đề.” Tôi cũng bịt mũi miệng lại: “Mùi này hắc quá, không phải lúc trước có công nhân nào bị hôi nách chứ?” Chú Lê tức quá bảo: “Hôi cái con khỉ! Đây là mùi thơm trên người phụ nữ thời xưa được không? Chẳng qua là vì nồng nặc quá nên hơi hắc...” “Mùi trên người phụ nữ thời xưa là thế này6ạ? Thế thì tục tĩu quá?” Vẻ mặt tôi cạn lời

Chú Lê cười khẽ và nói: “Cháu thì biết cái gì! Không phải ai ai cũng có thể ngửi được mùi này đâu.” “Là ý gì ạ?” Tôi khó hiểu.

Chú Lê làm ra vẻ thần bí: “Trong quá khứ chỉ có phụ nữ chốn phong trần mới có mùi hương nồng nặc như thế này..

Thời ấy đa số người có thể giữ mạng đã là tốt lắm rồi, đến được nhà thổ đều là ông chủ có tiền có quyền, cho nên người bình thường không thể dễ dàng ngửi được mùi này.” Tôi cười với vẻ mặt xấu xa: “Vậy sao chú biết là mùi này?” Mặt già của Chú Lê đỏ lên: “Cút đi! Cháu còn quản chủ cơ à?”

Nói tào lao với Chú Lê một chốc xong, chú dặn dò tôi lát nữa nhất định phải trông chừng0kỹ trợ lý Ngũ, bởi vì Chú Lê thấy ẩn đường của cậu ta tối đen, thân dưới không ổn định, đoán là một kẻ không đủ dương khí

Người như vậy dễ dẫn dụ tà ma nhất, đừng để đến lúc đó chưa giải quyết được vấn đề mà lại cho diễm quỷ câu mất linh hồn của cậu ta đi luôn!!

Tôi luôn mồm đồng ý: “Yên tâm đi, cháu sẽ trông chừng kĩ cậu ta.”

Rất nhanh đã đến nửa đêm, Chú Lê và Đinh Nhất đều ngồi trên ghế nghỉ ngơi, còn tôi và trợ lý Ngữ không ngủ được, cả hai đều cúi đầu chơi trò chơi trong điện thoại di động..

Ai ngờ đúng lúc này, tôi chợt nghe thấy ngoài cửa truyền đến một tràng cười như chuông bạc, lập tức khiến tôi và trợ lý Ngũ chú ý

Tôi thấy chính chủ tới rồi nên lập tức vực7dậy tinh thần và định quay lại gọi hai người Chú Lê

Biết đâu rằng không đợi tội đánh thức bọn họ, đồng chí Tiểu Ngũ đã mặt mày mờ mịt đứng lên, chuẩn bị đi ra bên ngoài.

Tôi thấy thế giơ tay giữ chặt cậu ta: “Tiểu Ngũ, cậu đi đâu đó?” Kết quả cậu ta lại nói với tôi bằng ánh mắt mê mẩn: “Bên ngoài có một người đẹp, anh không nhìn thấy sao?” Tôi giơ tay đập một cú ngang cổ cậu ta và nói: “Thằng nhãi nhà cậu chưa từng thấy phụ nữ hả? Nơi núi rừng hoang vu này lấy đâu ra người đẹp? Có cũng là ma quỷ!! Theo lý mà nói, thường thì trong tình huống này, sau khi cậu ta nghe tôi nói vậy sẽ phải biết nặng nhẹ, không dễ dàng đi ra ngoài nữa

Nhưng cái tên này lại cứ như bị ma ám, nói gì cũng không nghe, cứ nhất quyết phải đẩy cửa ra ngoài...

Mình tôi không ngăn được cậu ta nên cậu ta thoát được trói buộc của tôi và chạy ra ngoài

Lúc ấy tôi cũng không kịp lay tỉnh đám Chú Lê, vì vậy đành phải gào to: “Đinh Nhất!” Sau đó nhấc chân đuổi theo

Bởi vì ra gấp quá nên cả tôi và Tiểu Ngũ đều không mặc áo khoác quân đội, vừa bước ra đã bị gió lạnh bên ngoài thổi cho lạnh thấu xương..

Tôi gặp lạnh lập tức nổi da gà cả người

Nhưng cái tên Tiểu Ngũ này lại như chẳng lạnh chút nào

Đừng thấy trước đó cậu ta giống như khúc củi khô gió cấp hai cũng có thể thổi ngã..

Giờ lại cả người đầy sức lực, mấy lần tôi muốn giữ chặt cậu ta đều không được, chỉ có thể lôi kéo dây dưa theo cậu ta đi mãi lên phía trước

Khi ra ngoài, cái tên này cũng không chạy ra sau núi trước mà trái lại, đi một mạch đến bìa cánh rừng tùng kia..

Ai ngờ đúng lúc này, một người phụ nữ mặc xường xám màu đỏ thẫm đột nhiên vụt ra từ trong rừng cây, cười mỉm và vẫy tay với chúng tôi, miệng còn nói nghe ngọt ngấy: “Gia, hôm nay tới sớm thể?!”

Tôi lập tức bị dọa đứng khựng tại chỗ, không dám bước lên trước nửa bước

Nơi núi rừng hoang vu này lấy đâu ra một người phụ nữ như vậy!! Nhưng con hàng ngu si Tiểu Ngũ lại ngây ngốc đi qua.

Tôi hơi sốt ruột quay đầu lại, muốn xem thử Chú Lê và Đinh Nhất đã đuổi theo ra chưa

Nhưng quay đầu chỉ nhìn thấy một khoảng đen đặc phía sau, chẳng thấy nửa bóng người nào

Lúc này tôi cũng không chú ý được nhiều như vậy, chỉ có thể rút dao thép từ trong ống quần ra và xông lên phía trước, sau đó một chân đá vào khớp gối của Tiểu Ngũ, cho cậu ta khụy gối xuống nền đất, cuối cùng cũng ngăn được cậu ta đi tiếp lên trước.

Người phụ nữ mặc xường xám màu đỏ thấy con dao thép trong tay tôi, lập tức hét lên rồi vọt vào trong rừng tùng

Thừa dịp này, tôi vội kéo trợ lý Tiểu Ngũ đang mơ mơ hồ hồ, xoay người chạy ngược trở về

Lúc này Chú Lê và Đinh Nhất mới đuổi tới, sau khi tụ lại với chúng tôi, Chú Lê vội vạch mí mắt của Tiểu Ngũ Ra xem, sau đó lập tức lấy kim bạc mang theo người ra, giữ chặt ngón trỏ của cậu ta và đâm mạnh vào, trong nháy mắt một dòng máu đen li ti chảy ra.

Chú Lê lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Không sao rồi..

Về trước nói sau, chỗ này không an toàn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.