Người Tìm Xác

Chương 1432: Chung thọ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

còn chú thì khác, chú thích tuân theo tự nhiên, không muốn thay đổi những thứ truyền thống.” “Ví dụ như..

mượn thọ!?” Tôi hỏi.

Chú Lê gật đầu: “Ừm..

mặc dù chuyện này đều là hai bên tình nguyện, nhưng dù sao cũng vẫn là trái ý trời! Đây là cẩm thuật của sư môn chú, chủ và sư huynh đều bị sư phụ cấm không được dùng thuật này.”

“Vậy năm đó sao chú họ cháu còn dám...?” Tôi không hiểu được

Chú Lê hừ một tiếng: “Chuyện của mọi người năm đó chứ không biết nhiều, nên cũng không bình luận lung tung, có điều chú họ cháu chỉ sợ đã sớm vượt qua ngoài tam giới, không còn trong ngũ hành, cho nên ông ấy sợ cái gì chứ!”

Tôi nghĩ cũng đúng, chú họ là tội phạm truy nã2của Âm Ti, thêm một tội hay thiếu một tội cũng chẳng sao, dù sao tận nhiều rồi cũng chẳng sợ ngứa..

Chú Lê thì khác, mệnh của chú ấy phạm vào ngũ tệ tam khuyết, vẫn nên tích cho mình chút âm đức.

Sáng sớm hôm sau, chúng tôi đến bệnh viện, thằng nhóc Đàm Lỗi kia rất quan tâm đến ông Viễn Quang kia, cậu ta đã được nghe danh của ông ta từ khi còn ở nhà

Lúc biết Đàm Lỗi có thể nhìn thấy hồn ma, mẹ của cậu ta đã đưa cậu ta đến tìm Viễn Quang, nhờ ông ta làm phép xua đuổi tà ma cho Đàm Lỗi..

May mắn là sau đó Đàm Lỗi không dám nói thật, nên chuyện này cũng coi như xong.

Danh tiếng của tiên sinh Viễn Quang đối với mọi người9khá tốt, tiếc là sau chuyện của Lưu Hải Phúc thì không còn giữ được “bản ngã” nữa

Chúng tôi đi đến khoa giải phẫu thần kinh ở tầng mười một, thấy có một phòng, ngoài cửa có rất đông người nhốn nháo, một cô y tá mặt lạnh nói: “Đây là bệnh viện, mọi người đang làm phiền bệnh nhân nghỉ ngơi, nhanh rời khỏi đây đi.”

Mấy người kia mặc dù không muốn nhưng cũng hậm hực rời đi..

Tôi thấy thế vội vàng đến hỏi cô y tá kia: “Xin hỏi, ông Lam Viễn Quang nằm ở phòng nào?”

Người y tá kia nhướng mày nói: “Không thấy mấy người vừa bị tối đuổi ra đấy à? Bệnh nhân này hiện nay cơ thể rất yếu, cần phải tĩnh dưỡng, mọi người thi nhau đến thăm ông ấy, ông6ấy có thể nghỉ ngơi được không?” Hả? Tôi chỉ hỏi cô ta có một câu, làm gì mà tuôn một tràng thế? Thế là tôi thuận mồm bịa chuyện: “Tôi đến thăm bác hại tôi cũng không được sao? Ở bệnh viện bây giờ còn cấm thăm bệnh nhân à?” Y tá thấy tôi nói Lam Viễn Quang là bác hại mình, giọng lập tức mềm mỏng hơn hẳn: “Vậy anh đợi tôi một chút, mấy người lúc nãy là do bệnh nhân không muốn gặp, nên tôi mới đuổi đi.”

Tôi gật đầu: “Được, cô đi nói với bác ấy là tôi và cha tôi là Lê Chân Hải đến thăm ông ấy.” Cô ta đi vào một chút rồi ra ngay, mở cửa vẫy tay với chúng tôi: “Vào đi!” Tôi biết, chỉ cần nói ra0đại danh của Chú Lê, cái vị tiên sinh Viễn Quang kia nhất định sẽ gặp chúng tôi, ông ta bây giờ vẫn phải nhờ vào Chú Lê để thu dọn tàn cuộc nữa mà? Quả nhiên, người tên Viễn Quang kia vừa nhìn thấy Chú Lê, mắt đã ngẩn nước, miệng há nửa ngày mới nói được một Chú Lê

Dù sao cũng quen biết đã lâu, Chú Lê cũng không muốn nhìn thấy Lan Viên Quang khổ sở như thế, vội nắm chặt tay ông ta: “Anh không phải vội, để tôi nói, anh nhìn khẩu hình có hiểu không?” Lam Viễn Quang vội vàng cảm kích gật đầu, nước miếng lại chảy ra..

Chú Lê bình tĩnh hỏi: “Anh làm lễ mượn thọ cho Lưu Hải Phúc rồi?” Lam Viễn Quang gật đầu nhẹ, ánh mắt đầy7hối hận

Chú Lê thấy ông ta thừa nhận thì hỏi tiếp: “Sau khi Lưu Hải Phúc chết, người mượn thọ kia cũng chết rồi?” Lam Viễn Quang nhắm mắt thở dài, tiếp tục gật đầu

Chú Lê liên tục lắc đầu nói: “Anh đẩy, anh đấy! Anh thấy làm chuyện này có gì tốt không? Gan anh cũng lớn thật, cái gì cũng dám làm! Mượn thọ còn chưa tính, còn phải chung thọ! Bây giờ thì hay rồi, một người chết bồi thêm một người! Đây chính là hại tính mạng người khác, anh biết không?” Lam Viễn Quang nước mắt nước mũi ròng ròng ấp úng nói gì đó, mỗi tối mới nghe ra ông ta nói cái gì, ông ta nói mình cũng không ngờ kết quả sẽ như vậy..

Ông ta vốn tưởng rằng người kia trẻ tuổi khỏe mạnh, sao có thể đoản mệnh như vậy

Hơn nữa, trước đó ông ta đã tính bát tự của cậu ta, cậu ta có thể sống đến hơn tám mươi tuổi! Không thể nghĩ được, vì sao mới có hai năm Lưu Hải Phúc đã chết, cậu ta còn chết theo, Chú Lê nghe xong thở dài nói: “Lưu Hải Phúc đã tận thọ, ông ta sống thêm một năm giống người bình thường sống một năm sao? Anh để ông ta và người trẻ tuổi kia chung thọ, đó không phải là đang hao tổn tuổi thọ của người khác à?”

Tối nghe không hiểu “chung thọ” là như thế nào? Nên thì thầm hỏi Đinh Nhất chung thọ là gì? Đinh Nhất giải thích cho tôi: “Chung thọ tức là cùng người khác chia sẻ tuổi thọ..

Ví dụ như, một người có ba mươi năm tuổi thọ, nếu anh ta đồng ý cùng người khác chung thọ, đồng nghĩa với việc anh ta cho người kia mười lăm năm tuổi thọ của mình.” Tôi giật mình: “Còn có cách này sao? Vậy là cùng nhau đi đến Hoàng Tuyền rồi? Nhưng làm gì có ai ngốc như thế chứ? Lại đồng ý chung thọ với người khác?” Đinh Nhất lắc đầu nói: “Có đẩy người chỉ vì mua điện thoại di động có thể bán thân của mình, nói gì đến chuyện chỉ chung thọ? Thời buổi này có những việc chỉ có cậu không nghĩ đến, chứ không phải không thể xảy ra...” Tôi thấy cũng đúng, đặc biệt còn có Lam Viễn Quang tính giúp người đó tuổi thọ tận tám mươi tuổi, dùng một nửa tuổi thọ đổi lấy vinh hoa phú quý một đời..

có vẻ cũng hợp lý

Sau khi Chú Lê hỏi rõ mọi chuyện, an ủi Lam Viễn Quang an tâm dưỡng bệnh, chuyện tiếp theo giao cho chúng tôi xử lý! Còn việc phải bù lại đến mức nào, thì còn phải xem tạo hóa của ông ta

Ra khỏi bệnh viện tôi hỏi Chú Lê: “Lúc nãy tiên sinh Viễn Quang nói chuyện ấp a ấp úng cháu nghe không rõ, không phải lúc đầu nói là mượn thì sao? Sao cuối cùng lại thành chung thọ ạ?” Chú Lê đúng lúc tức không có chỗ phát tiết, nên xả ngay: “Đừng nói nữa, tên Lam Viễn Quang đó không phải vì thấy tiền nên mắt sáng lên sao? Lúc đầu mượn thọ cũng quá rồi! Ông ta còn được dà lần đến chung thọ!” Tôi nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ trước đó Lam Viễn Quang không nói rõ chuyện này với người chung thọ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.