*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Trong lúc tôi định tiếp tục nói vài câu với Mao Khả Ngọc, chuông đồng trong tay A Linh đột nhiên vang lên, với tần suất đó tay người bình thường không thể rung ra được.
Sắc mặt A Linh tái nhợt nhìn về phía Mao Khả Ngọc: “Sư phụ, gần đây có âm hồn oán khí rất nặng..
không biết có phải Lưu Vạn Toàn không? Mao Khả Ngọc lập tức quát A Linh câm miệng! Sau đó dường như hắn cũng cảm nhận được gì đó, lập tức để phòng nhìn xung quanh
Tôi nhân cơ hội liếc mắt ra ám hiệu với Đinh Nhất, lát nữa tùy theo tình huống để hành động
Lúc này Lưu Vạn Toàn đã đến rất gần bọn họ, chỉ tiếc là Mao Khả Ngọc và A Linh đều không nhìn2thấy..
Hoặc nên nói là trong tất cả những người đứng ở đây, chỉ có mình tôi có thể nhìn thấy mà thôi
Những người còn lại, kể cả Đinh Nhất, ngoại trừ cảm nhận được ở gần đây có âm hồn oán khí nặng nề, còn lại không nhìn thấy gì cả
Điều này khiến tôi không hiểu lắm, chẳng lẽ vì âm khí trên người tôi quá nặng sao? Còn đang mải suy nghĩ, đột nhiên A Linh rung chuông đồng, sau đó một tiếng kêu kỳ quái vang lên, tôi thấy rất giống tiếng kêu của những con khỉ lúc trước
Sau đó tôi nhìn thấy một cảnh khiến người khác hoảng sợ, những con khỉ vừa chết lúc nãy bỗng dưng đứng dậy, tay chân cứng ngắc như zombie đi về phía chúng tôi
Đinh Nhất9thì thầm với tôi: “Cô ta đang hồi hồn lũ khỉ đã chết, muốn dựa vào chúng để tìm Lưu Vạn Toàn.” Tôi nghi ngờ hỏi: “Chuyện này có thể được à?” Đinh Nhất gật đầu: “Đây cũng là một cách, những kẻ này đều sống một cuộc sống liếm máu trên đầu lưỡi dao! Nếu không có ít biện pháp bảo mệnh thì không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.” Tôi thấy cũng đúng..
Xem ra tôi vẫn coi thường Mao Khả Ngọc, mặc kệ hắn là chính hay tà thì vẫn là người có chút bản lĩnh, Tôi và Đinh Nhất cùng lùi qua một bên, vì trong cuộc chiến này chúng tôi không phải nhân vật chính, Mấy con khỉ kia lắc lư lờ đờ đi đến cạnh bạn Mao Khả Ngọc,6sau đó kêu gào thảm thiết quanh bọn họ, như nói Lưu Vạn Toàn ở ngay cạnh bọn họ nhưng không thể bắt được
Thời khắc đáng sợ nhất chính là biết rõ nguy hiểm cận kề nhưng lại không nhìn thấy gì cả, may mà Lưu Vạn Toàn không phải kẻ đối đầu với chúng tôi...
Nhưng đúng lúc tôi đang âm thầm cảm thấy may mắn, thì đột nhiên mấy con khỉ zombie kia đổi hướng, lao thẳng về phía chúng tôi..
Mặc dù động tác của bọn chúng chậm hơn nhiều so với khi còn sống, nhưng bây giờ bọn chúng lại có một ưu thể khác, đó là đánh không chết
Đinh Nhất lần lượt đánh bại từng con một, nhưng chúng lại lần lượt đứng dậy
Mặc dù tôi biết đây là do A Linh0điều khiển, nhưng cũng chỉ có mệt mỏi đánh nhau với lũ khỉ zombie này, chứ không thể ra tay đối phó với A Linh.
Thời gian càng trôi đi, thể lực của Đinh Nhất bị tiêu hao càng nhiều, sắp không khống chế được nữa, nếu không mau chóng kết thúc trận chiến này, chỉ sợ anh ta sẽ bị mấy con khỉ zombie hại chết mất
Mặc dù tôi đã hết sức giúp đỡ anh ta, nhưng mấy con khỉ chết giẫm kia quá hung hăng, tôi không cách nào đến gần được.
Đúng lúc chúng tôi ở thế yếu, đột nhiên nghe thấy một tiếng chuông hoàn toàn khác biệt vang lên bên ngoài đám sương mù..
Tiếng chuông này khiến người ta cảm thấy đầu óc tỉnh táo, sảng khoái, lập tức ép tiếng chuông7trong tay A Linh xuống
Tiếng chuông này chính là tiếng chuông Dẫn Hồn của Chú Lê
Ánh mắt mấy con khỉ kia lập tức biến thành mê man, chúng không chủ động tấn công Đinh Nhất nữa
Biết Chú Lê đến, trong lòng tôi yên tâm hơn, vội vàng chạy đến đỡ Đinh Nhất
Lúc này trong sương mù có mấy bóng người đi vào, nhìn kĩ chính là Chú Lê và Đàm Lỗi, theo sau còn có hai đồng chí cảnh sát cầm súng
Mao Khả Ngọc nhìn thấy chúng tôi có viện quân đến, cũng không ham chiến mà dùng tay ra hiệu cho A Linh trốn vào màn sương mù dày đặc
Chắc hẳn Mao Khả Ngọc cũng không muốn làm lớn chuyện, vì nếu liên quan đến cảnh sát, rất có thể bí mật của tập đoàn Thái Long sẽ bị lộ ra ngoài, như vậy cái được không bù nổi cái mất.
Tôi thấy Mao Khả Ngọc rời đi, trong lòng thở phào, Chú Lê đi đến trước mặt chúng tôi và nói: “Thế nào? Hai đứa có bị thương không?”
Tôi lắc đầu nói với chú ấy: “Cháu không sao, nhưng Đinh Nhất bị mấy con khỉ đánh bị thương vài chỗ.”
Đinh Nhất cũng nói mình chỉ bị thương nhẹ, không đáng ngại..
nhưng tôi không yên tâm, khi nào xuống núi nhất định phải vào bệnh viện tiêm vắc xin phòng dại mới được
Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện, sương mù xung quanh tan đi rất nhanh, từ chỗ chúng tôi có thể nhìn thấy có rất nhiều xe đỗ ở bãi xe gần đó
Chú Lê kể với chúng tôi: “Sau khi hai đứa xuống xe một lúc, chú nghe thấy tiếng khỉ kêu rất thảm thiết
Chủ sợ các cháu gặp nguy hiểm, nhưng gọi điện thoại cho cả hai mà đều không liên lạc được.” Tôi bất đắc dĩ nói: “Vừa nãy chúng cháu cũng có quay lại bãi xe, nhưng toàn bộ xe đều biến mất, lúc đó bọn cháu biết bị trúng chiều rồi! Sau đó cháu cũng gọi điện cho chú và chú họ cháu, nhưng cũng không gọi được.” Chú Lê gật đầu: “Ừ, sau đó chú và Tiểu Lôi cũng xuống xe mà không tìm thấy bọn cháu dâu
May mà bọn Mao Khả Ngọc dùng thuật chiếu hồn mấy con khỉ kia, nếu không bọn chú cũng không tìm được các cháu.” Lúc này Lý Mộc chạy đến nói với chúng tôi: “Sương mù tan rồi, chúng ta xuống núi thổi.” Tôi dặn anh ta: “Lát nữa xuống núi anh dặn các xe đi chậm một chút, đừng để có chuyện nữa.” Lý Mộc gật đầu: “Được, cậu yên tâm đi.”