*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tôi biết chú họ không phải là khách sáo nói với tôi như vậy, mà thật sự có chuyện, nên cũng không giữ, chỉ dặn chú ấy đi ra ngoài phải hết sức cẩn thận.
Căn biệt thự trong vụ lần này ngoại trừ vị trí tốt, thì nhà đã cũ lắm rồi, người chủ mua căn biệt thự này chỉ để đầu tư, chờ chính phủ quy hoạch lại sẽ kiểm một món hời.
Tuy nhà đã cũ, nhưng cũng không thể cứ để không! Vì thế người chủ cho thuê nơi này với giá thấp, chủ yếu là muốn có người chăm sóc nhà, để trong nhà có hơi người
Suy nghĩ thì tốt, nhưng có rất nhiều người đến thuê đều chỉ được vài ngày đã vội dọn di...
Hỏi bọn họ vì sao không ở? Bọn họ đều kín miệng, không muốn nói2rõ ra, chỉ nói là: “Nhà ông quá kỳ quái!”
Sau đó ông chủ căn nhà là ông Vương tự đến căn nhà đó ở một đêm, mới hoàn toàn hiểu sâu sắc hàm nghĩa của câu “Nhà ông quá kỳ quái!”.
Trước đó, ông Vương cũng không tin ma quỷ, để chứng minh nhà mình sạch sẽ, ông ta còn gọi thêm mấy người anh em tốt, định sẽ cùng bọn họ qua đêm ở biệt thự..
Đêm hôm đó, bọn họ còn mang theo bia, cổ vịt, tôm, định vừa ăn vừa chơi cờ tỉ phú.
Lúc đầu mọi người đều chơi rất thoải mái, trong biệt thự cũng không xảy ra chuyện gì kỳ quái
Đến tận sau mười hai giờ đêm, ông Vương buồn đi vệ sinh không nhịn được nữa nên chạy vào nhà vệ sinh ở tầng một
Không ngờ đúng lúc đó,9ông ta đột nhiên nhìn thấy trong phòng khách ở tầng một hình như có người đang ngồi..
Lúc đó mấy người bạn của ông ta đều ngồi chơi trong phòng ăn, còn phòng khách thì chưa hề bật đèn, ông Vương nương theo ánh sáng nhà vệ sinh, nhìn thấy một người đàn ông ngồi trên chiếc ghế bành kiểu cũ
Tuy chỉ nhìn thấy một bên, nhưng có vẻ giống một ông lão lưng còng
Lúc đó ông Vương đã uống mấy chai bia, cũng bạo gan hơn, nhưng khi nhìn thấy bóng người trong phòng khách, ông ta lập tức tỉnh hơi men, Phản ứng đầu tiên của ông ta là hô to một tiếng: “Ai? Ông làm gì đó?!” Câu nói của ông ta đánh động đến mấy người bạn trong phòng ăn, tất cả đều chạy ra hỏi xem có chuyện6gì? Ông Vương chỉ vào chiếc ghế bành trong phòng khách và nói: “Trên ghế bành có một ông lão...” Nhưng ông ta mới nói được nửa cầu thì ngây người, vì chiếc ghế bành khi nãy rõ ràng có người ngồi, mà bây giờ trống không.
Mấy người bạn đều cười nói có phải ông ta uống say rồi nên hoa mắt không? Ông Vương cũng giật mình, không biết là mình có thật sự nhìn thấy người hay không
Nhưng trong lúc mấy người bạn đang trêu ông ta uống say rồi, ông Vương đột nhiên phát hiện sau lưng bọn họ có thêm một người! Như chim sợ cành cong, ông Vương run giọng hỏi: “Này, mọi người, hôm nay chúng ta có bao nhiêu người?” Mấy người kia tưởng ông Vương định dọa bọn họ, liền cười đùa, nói: “Còn có0bao nhiêu người, ông, tôi, Đại Chu, Tiểu Tống, còn có Vĩnh Cường...” Nhưng sắc mặt ông Vương càng thêm tái nhợt, ông ta run rẩy giơ ngón tay chỉ về phía bóng người phía sau lưng bọn họ: “Vậy người đứng sau lưng các ông là ai?” Lúc đầu mọi người vẫn cười ha ha, không coi lời ông Vương là thật, nhưng đến khi người đứng cuối cùng là Tiểu Tổng quay đầu lại, ông ta lập tức hét lên một tiếng thảm thiết! Lúc này bọn họ mới cùng quay lại, lần này cả đám đều nhìn rõ khuôn mặt tiền tụy, sắc mặt xanh lét của ông lão đứng sau lưng họ..
Theo ký ức của ông Vương, đêm hôm đó bọn họ chưa kịp lấy áo ấm đã chạy ra khỏi nhà, ông Vương còn không kịp đi giày!7Cuối cùng không biết là do bị lạnh hay do sợ, tóm lại sau khi về nhà tất cả bọn họ đều bị bệnh
Từ lúc đó, ông Vương mới hiểu ngôi biệt thự này thật sự có vấn đề! Nhưng trước khi mua ông ta đã tìm hiểu căn nhà này qua một người bạn đáng tin cậy, ngôi nhà này chắc chắn không có vấn đề gì..
Căn biệt thự này từ khi xây xong đến giờ chưa từng có người chết ở đó, mà chủ nhân trước cũng là một ông lão đã ngoài tám mươi
Một năm trước ông ấy theo gia đình con gái sang Canada định cư, bởi vậy mới bán căn biệt thử cổ này.
Trước đó, ông lão kia đã ở đây mấy chục năm, chưa từng có chuyện gì xảy ra..
Mà quan trọng nhất là ông lão kia vẫn còn sống, người ta vẫn còn sống mạnh khỏe tốt đẹp ở nhà con gái bên Canada.
Theo lý thuyết, bình thường Chú Lê sẽ không nhận mấy chuyện nhỏ này, nhưng dù sao ông Vương cũng có quen biết với chú ấy, cho nên Chú Lê đành đồng ý đến xem nhà hộ ông ta.
Thật ra, đối với những căn nhà cổ như thế này, thỉnh thoảng xuất hiện một số chuyện dị thường cũng là bình thường, dù sao căn biệt thự cổ này đã bị để trồng một thời gian, có một số âm hồn trốn trong đó cũng là chuyện dễ hiểu.
Nhưng chuyện kỳ lạ ở chỗ, những âm hồn này bình thường đều sợ người, đặc biệt là những lúc nhân khỉ vượng, bọn chúng sẽ không chủ động trêu chọc người sống..
Nhưng theo như ông Vương miêu tả, âm hồn này không những trêu chọc những người trung niên bọn họ, mà ngay cả mấy người thanh niên trẻ tuổi cường tráng cũng không sợ! Bởi vậy, Chú Lê kết luận âm hồn này không phải là “âm hồn qua đường” đơn giản sống nhờ trong căn nhà trống, cho nên chú ấy mới bảo tôi đi cùng, xem có phải căn biệt thự cổ đó có chứa bí mật gì không thể cho ai biết không? Đêm hôm đó, Chú Lê dẫn theo ba chúng tôi đi đến biệt thự của ông Vương
Nhưng sau khi đến nơi tôi mới phát hiện ra chuyện không giống như tôi nghĩ, vì tôi không cảm nhận được gì trong căn nhà này
Ngôi biệt thự cổ này được xây dựng từ thập niên chín mươi, kiến trúc cũng không quá thực dụng, và không lấy được nhiều ánh sáng
Lần sửa chữa cuối cùng cũng hơn mười năm trước rồi, vì vậy chỉnh thể khiến người ta có cảm giác giữa ban ngày mà trong nhà cũng rất âm u.