*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Từ đó về sau họ hàng của Đoàn Thụ Lý không đến nhà ông ta nữa, tới cuối cùng cũng không biết là ai đã lo liệu thi thể cho ông ta..
Mấy người chúng tôi nghe ông ta kể xong cũng đều cảm thấy ông già này rất thảm, thật ra từ đầu đến cuối ông ta chẳng qua chỉ muốn tìm một người để truyền thừa lại phương thuốc tổ truyền của nhà họ Đoàn.
Nhưng tiếc là ngoại trừ Đoàn Thụ Lý..
những người khác chỉ coi trọng lợi ích, không hề hứng thú với trị bệnh cứu người
Cho nên chuyện khiến Đoàn Thụ Lý hối hận nhất chính là không thể tìm được một người để truyền lại phương thuốc, cuối cùng chỉ có thể mang phương2thuốc này xuống suối vàng
Chú Lê lúc này thở dài, nói: “Lão tiền bối, tôi rất hiểu tâm trạng hiện giờ của ông, bởi vì tôi đã từng trải qua một khoảng thời gian đau khổ vì không tìm được ai thích hợp kế thừa y bát
Nhưng bây giờ tất cả những điều đó đối với ông cũng chỉ là chuyện đã qua, kể cả ông có hối hận hay lo lắng cũng không thể thay đổi được sự thật này
Tôi khuyên ông vẫn nên sớm xuống địa phủ đi, nếu không trì hoãn thời gian dài đối với ông rất không tốt...”
Vậy mà ông ta lại lắc đầu và nói: “Hiện giờ tôi vẫn chưa thể đi, bởi vì vừa đến địa phủ là tôi sẽ quên9toàn bộ những chuyện trước đây, đến lúc đó phương thuốc Hồng Hoàn của nhà họ Đoàn thật sự sẽ thất truyền trên tay tôi.” Tôi nghe xong giật mình, nói: “Ông cụ à! Ý của ông là ông vẫn nhớ kĩ phương thuốc Hồng Hoàn kia?”
Đoàn Thụ Lý nghe thể gật đầu: “Đương nhiên, thứ được tổ tiên truyền lại làm sao có thể dễ dàng quên được?”
Lúc này, tôi thật sự khâm phục ông lão này từ đáy lòng, làm cô hồn dã quỳ ngơ ngác nhiều năm như thế, suýt nữa quên hết chính bản thân mình..
Nhưng lại có thể nhớ kĩ phương thuốc “Hồng Hoàn”, xem ra trong lòng ông ta cực kì quan tâm chuyện này! Nếu như không giải quyết được tâm6sự của Đoàn Thị Lý, chỉ sợ rất khó khuyên ông ta xuống Âm Ti.
Nghĩ tới đây tôi vội bảo với Đoàn Thụ Lý: “Ông Đoàn à, cách điều chế này chỉ có thể truyền cho con cháu nhà họ Đoàn thôi sao?”
Đoàn Thụ Lý nghe xong cười lạnh: “Mạch nhà tôi đã đứt đoạn, con của anh trai và em trai đều không nên người, con cháu chúng nó có thể tốt hơn sao? Chỉ sợ phương pháp điều phối đến tay đời sau của chúng nó cũng sẽ bị bán lấy tiền..
Bằng không nằm đó tôi đã sớm truyền cho chúng nó rồi.”
Tôi nghe vậy thì gật đầu: “Nếu đã như thế này, vậy thì tôi biết một bác sĩ, cũng chính là lang trung, y0thuật của anh ta rất giỏi, không biết ông có đồng ý truyền phương thuốc này cho anh ta không?” Đoàn Thụ Lý nghe xong, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy trước tiên để tôi gặp mặt cậu ta rồi mới có thể cân nhắc có truyền phương thuốc cho cậu ta hay không?” Tôi nghe vậy lập tức vui mừng: “Được ạ! Vậy bây giờ tôi sẽ gọi anh ta tới!”
Chú Lê đứng bên cạnh nghe tôi nói mà ngạc nhiên: “Giờ hơn nửa đêm rồi, cháu định gọi ai tới?” Tôi cười hì hì trả lời: “Lão Triệu ạ! Anh ấy luôn rất có hứng thú với những thứ này, mà như vậy ông Đoàn cũng coi như giải quyết xong tâm sự, chỉ cần7vài phút là ông ấy có thể xuống Âm Ti báo cáo rồi!” Chú Lê nghe xong thấy cũng hợp lý, nhưng chú lại cảm thấy lão Triệu chưa chắc sẽ đến
Tôi bảo chú yên tâm, chỉ cần tôi nói tình huống ở đây thì dù đang ở nước Mỹ anh ấy cũng “bay” về..
Đúng như tôi nói, lão Triệu nghe điện thoại của tôi xong rất vui mừng, anh ấy bảo tôi nhất định phải giữ ông lão, anh ấy sẽ tới nhanh nhất có thể
Đương nhiên tôi cũng không nói quá rõ ràng cho lão Triệu biết, bởi vì tôi không thể trực tiếp nói với anh ấy rằng: “Có một lão quỷ hơn một trăm tuổi muốn nhìn xem anh có tư chất kế thừa y bát của ông ta hay không?” Nếu như tôi nói như thế có khi lão Triệu sẽ cho là tôi uống say, không thì cũng bị ẩm đầu
Tốc độ của lão Triệu nhanh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của chúng tôi, nhưng khi anh ấy nhìn thấy Đàm Lỗi đang ngồi còng lưng trên ghế thì mặt mũi trở nên ngơ ngác..
Lão Triệu hít sâu một hơi, sau đó điều chỉnh tâm trạng rồi nói với tôi: “Em vợ lại đây, giải thích với anh rể một chút đây là ông Đoàn mà em đã nói trong điện thoại à?” Tôi vội kéo lão Triệu qua một bên nói: “Thầy thuốc như mẹ hiền mà, thằng bé này đang bị động kinh, em không còn biện pháp nào khác nên mới phải gọi anh qua dây
Anh chỉ cần coi đó là một ông già, nói chuyện với ông ta một lúc, ông ta hỏi cái gì anh cứ thành thật trả lời là được rồi.”
Lão Triệu nghe xong nghi ngờ hỏi: “Sao anh cứ có cảm giác cậu đang lừa anh vậy?”
Tôi nghe thể thì cuống lên! Người thông minh thật khó lừa gạt, thế là tôi không nói nhiều nữa mà trực tiếp đẩy anh ấy đến ngồi cạnh Đàm Lỗi, sau đó nịnh nọt nói với Đàm Lỗi: “Ông Đoàn à, anh này chính là người mà tôi đã nói có trình độ y thuật cao siêu..
là thầy lang.” Lão Triệu nghe tôi giới thiệu là một thầy lang thì sắc mặt rất khó coi, nếu như không phải tôi đang dùng sức ẩn, chắc anh ấy đã đứng lên rồi
Buồn cười nhất là Đoàn Thụ Lý bảo tất cả chúng tôi ra ngoài! Nói là lát nữa nội dung câu chuyện không tiện cho chúng tôi nghe! Tôi thầm nghĩ ai mà đồng ý nghe chứ, nếu như không phải đang lo lắng an toàn của lão Triệu, chúng tôi đã ra ngoài từ lâu rồi! Nhưng nếu chúng tôi không đi thì Đoàn Thụ Lý sẽ không nói..
Không còn cách nào khác chúng tôi đành bước ra ngoài, sau đó Đinh Nhất lặng lẽ đi vào nghe lén để đảm bảo an toàn của lão Triệu.
Tôi và Chú Lê chờ ở cửa một lúc, tôi hơi bận tâm, hỏi: “Chú có nghĩ hai người họ, một là Tây y hiện đại và một là Trung y dân tộc có thể kết hợp với nhau không?” Chú Lê suy nghĩ rồi nói: “Mặc kệ Trung y hay Tây y, phía sau chẳng phải đều có chữ y đấy thôi, chứ tin rằng chỉ cần là bác sĩ trị bệnh cứu người, cuối cùng cũng đều là trăm sông đổ về một biển.” Tôi thấy Chú Lê nói cũng có lý, chắc bọn họ sẽ không đến mức đánh nhau! Trong lúc tôi đang suy nghĩ lung tung, cửa đã được mở và lão Triệu mặt đầy hưng phấn từ trong đó đi ra
Anh ấy nhìn thấy tôi đang đứng ở cửa lập tức mừng rỡ và nói: “Anh đi trước đây, anh phải về nghiên cứu phương thuốc này đã rồi nói, cậu giúp anh cám ơn ông Đoàn nhé!” Nói xong lão Triệu quay người muốn đi
Tôi nghe xong vội vàng kéo lão Triệu lại: “Đừng vội đi như thế! Phương thuốc Hồng Hoàn đó anh cảm thấy thế nào? Có phải thần kỳ như ông ta đã nói không?”