*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Viên Mục Dã nghe xong thấy tôi nói cũng có lý, thế là cậu ta nói qua điện thoại với tôi: “Chúng ta ở đây đoán mò cũng chẳng có tác dụng gì, không bằng tới chỗ lão Triệu làm việc tìm hiểu tình hình rồi lại nói, biết đâu có thể tra ra một vài manh mối hữu ích thì sao?”
Tôi thấy điều này cũng hợp với suy nghĩ của mình, thế là hẹn cậu ta ở trước cổng bệnh viện của lão Triệu..
Bởi vì số lần nằm viện của tôi quá nhiều, nên ở chỗ đó không ai không biết tôi là em vợ lão Triệu, ngay cả bảo vệ gác cổng thấy tôi cũng lập tức cười nói: “Bác2sĩ Triệu mấy hôm nay không tới làm!”.
Tối nghe vậy thì cười và đi đến bên cạnh bảo vệ để nói chuyện, muốn hỏi xem trong thời gian này nhật ký ra vào của lão Triệu có gì bất thường hay không? Sau đó bảo vệ đó nói với tôi: “Bác sĩ Triệu trong thời gian này vô cùng bận rộn, cho nên không thường xuyên ở bệnh viện, bình thường anh ấy hay đến phòng khám vào sáng thứ ba và sáng thứ tư để xem bệnh, thời gian còn lại đều ở trong phòng thí nghiệm bên khu mới xây.”
Tôi nghe thấy lịch trình của lão Triệu mà đến bảo vệ ở cổng cũng nắm rõ, nếu thực sự có9người mang ý xấu muốn làm gì với anh ấy thì không phải không có cơ hội..
Tối tiếp tục hỏi: “Anh biết địa chỉ phòng thí nghiệm đó không?” Người bảo vệ cười nói: “Biết chứ! Nơi đó cũng là một đơn vị thuộc bệnh viện, có lúc tôi cũng trực đêm ở đó.” Tôi nghe xong không tiếp tục hỏi nữa, mà nháy mắt với Viên Mục Dã, để cậu ta đi vào cùng tôi trước đã rồi lại nói..
Khi hai người chúng tôi đi vào khoa của lão Triệu thì nhìn thấy bác sĩ thực tập Tiểu Lý vẫn luôn đi cùng lão Triệu ở đó, cậu ta nhìn thấy chúng tôi tới thì khá ngạc nhiên, hỏi: “Sao anh6lại tới đây? Hôm nay thầy Triệu không đi làm, thầy ấy đang ở phòng thí nghiệm bên khu mới xây!” Tôi nghe thấy bên phía bệnh viện ai cũng cho là lão Triệu vẫn đang ở phòng thí nghiệm làm nghiên cứu, mà bên phòng thí nghiệm lại nghĩ anh ấy đang đi làm ở bệnh viện..
Tôi bèn cười nói với Tiểu Lý: “Mấy ngày nay cậu có liên lạc với lão Triệu không?”
Tiểu Lý nghe xong bấm đốt ngón tay tính toán rồi nói: “Em đã gọi điện thoại cho thầy Triệu một lần vào thứ năm tuần trước, thầy nói rằng luận văn đã được đăng trên quyển tạp chí y học nước ngoài, thầy còn bảo nếu em0có thời gian thì lên mà xem.”
Tôi nghe xong giật mình hỏi: “Luận văn của lão Triệu đã được đăng? Cậu xem chưa?” Nghe tôi nhắc đến luận văn của lão Triệu, Tiểu Lý cực kì hưng phấn nói: “Thầy Triệu quá giỏi! Luận văn của thầy vừa công bố đã chấn động toàn bộ giới y học, điều này là một bước nhảy vọt đối với nền y học của nhân loại!” Tôi cũng chưa xem luận văn của lão Triệu, cho nên cũng không thể biết Tiểu Lý hưng phấn ở chỗ nào, thế là tôi hiểu kỳ hỏi: “Lợi hại thế cơ à? Vậy nội dung của luận văn này là gì? Cậu giải thích đơn giản một chút7cho tôi với! Tôi không hiểu mấy thuật ngữ chuyên nghiệp của các cậu đâu.”
Tiểu Lý nghe thể thì cười lớn và nói: “Nói thẳng ra cũng rất đơn giản, luận văn của thầy Triệu là làm thế nào đổi mới tế bào cơ thể để có thể kéo dài tuổi thọ.” Tôi nghe xong nhếch miệng nói: “Cậu không phải định nói với tôi đây là nghiên cứu thuốc trường sinh bất lão chứ?” “Dĩ nhiên không phải! Trên thế giới này làm gì có người trường sinh bất lão? Nhiều nhất là thông qua biện pháp y học nào đó để kéo dài tuổi thọ mà thôi.” Tôi nghe thể thì thầm chửi trong lòng, vậy phải xem kéo dài được bao lâu, nếu như “kết” một cái có thể sống đến hai trăm tuổi, vậy có khác gì “thuốc trường sinh bất lão”..
Tiểu Lý thấy tôi cúi đầu trầm ngâm, bèn than nhẹ: “Chỉ tiếc ý tưởng này mới chỉ tồn tại trên lý thuyết, muốn bắt tay vào làm là vô cùng khó khăn...” Tôi nghe xong thì suy nghĩ rồi nói: “Có lẽ có những thứ thành quả của khoa học kỹ thuật không thích hợp nằm trong tay nhân loại...” Tiểu Lý ngơ ngác nhìn tôi và hỏi lại: “Sao lại thế?” Tôi bất đắc dĩ cười: “Bởi vì con người luôn luôn tham lam..” Nói xong tôi không quay đầu lại mà đi ra khỏi bệnh viện
Sau đó tôi và Viên Mục Dã lái xe đi tới chỗ ngày thường lão Triệu vẫn làm thí nghiệm, chỗ đó là một đơn vị trực thuộc bệnh viện, mà trong đó một phòng thí nghiệm do lãnh đạo bệnh viện cấp riêng cho lão Triệu sử dụng để nghiên
cứu.
Có lẽ do công trình nghiên cứu lần này quá quan trọng, cho nên lão Triệu không dẫn theo bất cứ thực tập sinh nào, toàn bộ quá trình đều tự mình thực hiện, điều này cũng dẫn đến việc anh ấy đã mất tích vài ngày cũng không ai biết.
Tôi và Viên Mục Dã dù sao không phải là nhân viên công tác của bệnh viện, cho nên bảo vệ không thể để chúng tôi đi vào phòng thí nghiệm của lão Triệu, nhưng sau khi Viên Mục Dã đưa giấy chứng minh ra, bảo vệ cũng đồng ý cho chúng tôi xem video theo dõi của phòng thí nghiệm
Căn cứ theo video, lão Triệu vào thứ sáu đã rời khỏi phòng thí nghiệm, sau đó không còn thấy xuất hiện nữa
Theo thói quen như mọi ngày, nếu như không phải về bệnh viện thì sẽ về nhà
Mà trước đó Tiểu Lý cũng đã nói, lão Triệu đã nghỉ một tuần bên phía bệnh viện, cho nên lúc rời phòng thí nghiệm chắc chắn không thể về bệnh viện được
Nhưng như vậy chỉ có một chỗ để đi, đó chính là về nhà..
Dù sao cũng đã rất lâu lão Triệu không về nhà, hơn nữa lúc đó luận văn của anh ấy cũng đã được đăng thành công, cho nên về chia sẻ niềm vui này với Chiêu Tài cũng là điều hiển nhiên
Nhưng vấn đề là lão Triệu cũng không về nhà!
Lúc này Viên Mục Dã phát hiện một vấn đề, đó là từ phòng thí nghiệm đến bệnh viện hay từ phòng thí nghiệm về nhà, đoạn đường này cũng không hề ngắn, cho nên lão Triệu muốn đi lại giữa ba địa điểm này chắc chắn phải có phương tiện đi lại mới được!
Tôi nghe xong lập tức hiểu ý Viên Mục Dã, cậu ta muốn hỏi xe lão Triệu hiện giờ đang ở đâu?