*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Bọn họ đã tìm kiếm trên nhiều mặt, phát hiện năm đó khu vực xây cơ sở thí nghiệm bí mật đã xảy ra vài lần tuyết lở quy mô khác nhau
Cho nên bọn họ có lý do nghi ngờ phần còn lại của cơ sở thí nghiệm năm đó ắt hẳn vẫn bị chôn sâu dưới lớp tuyết quanh năm không tan của dãy núi Alpes.
Nghe Mao Khả Ngọc nói tới đây, cuối cùng tôi cũng đã hiểu vì sao tập đoàn Thái Long luôn cắn mãi tôi không bỏ! Hoá ra bọn họ muốn tôi giúp bọn họ đến dưới núi tuyết tìm kiếm những nhân viên nghiên cứu và cái công trình nghiên cứu “Siêu chiến binh” có khả năng2bị chôn vùi dưới lớp tuyết lở đó.
“Tao có thể giúp chúng mày đi núi tuyết tìm kiếm những người chết kia, có điều chúng mày phải thả anh rể của tao trước..” Tôi giành trước một bước nói với Mao Khả Ngọc.
Nhưng hắn lại hơi mỉm cười nói: “Nghĩ hay nhỉ? Hiện giờ quyền chủ động ở trong tay bọn tạo, anh rể mày chính là át chủ bài của bọn tao
Nếu mày không tìm thấy những con quỷ bị chôn dưới tuyết đó, thì số liệu nghiên cứu trong tay anh ta chính là thứ quý giá nhất của tập đoàn, sao bọn tao có thể thả anh ta trước khi mày đi vào trong núi được?”
Tổi đè nén lửa giận9trong lòng và nói: “Vậy tạo dựa vào đâu để tin chúng mày? Lỡ đâu dù tạo tìm được thứ chúng mày muốn mà chúng mày vẫn không chịu thả người thì sao? Nếu muốn hợp tác, dù sao cũng phải có ít thành ý đi chứ?”
Mao Khả Ngọc trầm giọng nói với tôi: “Tao chịu ngồi xuống nói nhiều với mày về chuyện của tập đoàn Thái Long như vậy, chẳng lẽ còn chưa đủ thành ý hay sao? Đó đều là bí mật cốt lõi của tập đoàn Thái Long..
Thế này đi, mày đã biết những việc này thì cũng mãi mãi không thể phủi sạch quan hệ với tập đoàn
Đến lúc đó chỉ cẩn mày trở thành người của bọn6tao, vậy dĩ nhiên bọn tao sẽ suy xét việc thả anh rể của mày về nước.”
Nghe xong, trong lòng tôi hận ngứa răng! Nhưng bất đắc dĩ là bị bọn họ bóp đúng mạch máu là lão Triệu, bọn họ bảo tôi làm cái gì tôi đều phải đồng ý vô điều kiện..
Nếu bọn họ chỉ đơn thuần muốn tìm được phần còn lại của cơ sở thí nghiệm năm đó là có thể thả người, vậy tôi có thể giúp bọn họ tìm trước
Nhưng e là đến lúc đó bọn họ lại lật lọng, mặc dù tôi đã tìm được nơi đó giúp bọn họ rồi nhưng cũng không tha cho lão Triệu, thậm chí cả tôi cũng mãi mãi không0thể thoát khỏi gông cùm xiềng xích của tập đoàn
Lúc này Mao Khả Ngọc thấy tôi im lặng không đáp bèn khẽ cười nói: “Những gì nên nói cho mày, tao đều nói rồi, cũng coi như là biết gì nói nấy không giấu giếm nửa lời
Mày có thể trở về suy nghĩ cho kĩ, lần này bọn tao không miễn cưỡng mày...”
Nếu lúc ấy có thể lật bàn chửi mà nó, tôi thật muốn hắt hết cà phê trong tay lên cái bản mặt hai mang của Mao Khả Ngọc! Nhưng cuối cùng tôi vẫn nhịn xuống, bởi vì tôi biết lúc này cần phải duy trì bình tĩnh mới được...
Lúc đẩy cửa bước ra khỏi quán cà phê, bầu trời còn7đang tí tách đổ mưa nhỏ
Tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy mây mờ mịt, mặc cho nước mưa lạnh lẽo nhẹ nhàng đập vào mặt, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể làm tôi bình tĩnh lại khỏi cơn giận vừa rồi.
Mao Khả Ngọc cho tới thời hạn 24 tiếng để suy nghĩ
Hắn bảo tôi tự quyết định có đi vào núi với bọn họ hay không
Nếu nghĩ kĩ rồi thì gọi vào số điện thoại di động của hắn ở Thụy Sĩ
Tuy hắn thay mặt tập đoàn Thái Long tới đàm phán với tôi, nhưng qua giọng điệu của hắn, tôi có thể nhận ra hắn cũng không quan tâm lắm đến việc tôi có thể tham gia vào hành động của họ hay không..
Hoặc là nói, hắn căn bản không tin tôi có thể giúp bọn họ tìm được phần còn lại của cái cơ sở thí nghiệm bí mật kia
Tôi cũng không biết tại sao Mao Khả Ngọc luôn coi tôi là kẻ địch giả tưởng của hắn
Có lẽ trong mắt hắn, bên trong tập đoàn Thái Long chỉ cần có một thuật sĩ huyền học thôi chăng? Nhưng hắn cũng không khỏi đề cao tôi quá rồi, tôi thật sự không cho rằng năng lực của mình có thể gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho hắn..
Nhưng tại sao hắn không thể hiểu được điều này?
Có điều như vậy cũng tốt, có lẽ chính bởi vì suy nghĩ “kẻ địch giả tưởng” này mới làm Mao Khả Ngọc gây khó dễ từ bên trong, khiển từ đầu đến cuối tôi cũng chưa thật sự bị tập đoàn Thái Long tuyển về dưới trướng..
Hoặc là nói, cho tới nay đều nhờ Hàn Cần lo liệu, khiến tôi đến bây giờ mới coi như chân chính tiếp cận tập đoàn Thái Long
Đáng tiếc hiện giờ Hàn Cẩn không còn nữa
Xem ra đã đến lúc tôi nên chống lại chính diện với tập đoàn Thái Long rồi, bởi vì có một số việc không phải cứ trốn tránh là có thể giải quyết được.
Ngay khi tôi đứng ngẩn ngơ một mình trong mưa, đột nhiên tôi cảm thấy trên đầu mình có thêm một chiếc ô ngăn lại nước mưa không ngừng rơi xuống
Tôi quay đầu lại, không bất ngờ khi nhìn thấy Đinh Nhất đã đứng ở bên cạnh tôi từ khi nào...
Đinh Nhật buồn bực hỏi: “Một mình cậu đứng trong mưa ngẩn người làm gì vậy?” Tôi thở dài đáp: “Mao Khả Ngọc kể với tôi một ít bí mật cốt lõi của tập đoàn Thái Long, ngụ ý là hoặc tối nhập bọn hoặc bị diệt khẩu...” “Sợ hả?” Đinh Nhất nhẹ giọng hỏi
Tôi lập tức lắc đầu: “Sợ thì không..
Chỉ là bây giờ tôi vẫn chưa thể nghĩ ra cách gì có thể cứu lão Triệu ra an toàn
Chỉ cần anh ấy còn ở trong tay tập đoàn Thái Long một ngày, tôi sẽ không thể làm bất cứ hành động thiếu suy nghĩ nào.” Đinh Nhất gật đầu: “Được rồi, trở về rồi nói sau! Một mình cậu đứng ở trong mưa cũng nghĩ không ra cách gì hay được đầu, vẫn nên trở về bàn bạc với chú họ một chút đi.” Sau khi trở lại khách sạn, chú họ thấy sắc mặt tôi không tốt, vội hỏi tôi xảy ra chuyện gì? Tôi thuật lại nội dung cuộc nói chuyện của mình và Mao Khả Ngọc cho chú ấy nghe..
Nghe xong, sắc mặt chú họ cũng trở nên nghiêm trọng
Thật ra cho tới nay tôi đều chưa hề có áp lực to lớn giống như bây giờ, cho dù là lúc trước tối trúng tình cổ cũng chưa từng như thế
Bởi vì lúc ấy xảy ra chuyện là chính bản thân tôi, cùng lắm thì chết thôi, tôi cũng không cần đeo quá nhiều áy náy trên lưng.
Nhưng hiện giờ không giống thế, hiện giờ là mạng của người khác đeo trên người tôi, nếu chỉ hơi có sai lầm sẽ hại chết lão Triệu..
Đến lúc đó tôi phải đối mặt Chiều Tài như thế nào? Tôi phải đối mặt chính mình như thế nào đây?! Nếu muốn cả đời tôi đều sống trong áy náy và tự trách, tôi tình nguyện để người chết cuối cùng kia là tôi.
Chú họ có cái nhìn khá thoáng
Trước hết chú bảo tôi đừng rầu rĩ như vậy, đi bước nào xem bước đó đã! Có lẽ tới cuối cùng chưa chắc đã có kết quả xấu nhất thì sao? Tôi bất đắc dĩ khẽ cười khổ, sau đó lấy điện thoại di động ra xem thời gian, muốn xem thử cách thời hạn Mao Khả Ngọc cho tôi còn lại bao nhiêu.
Đúng lúc này Bạch Kiện lại gọi điện thoại tới, anh ta hỏi chỗ dừng chân của chúng tôi ở St Moritz, sau đó nói với tôi bọn họ sẽ lập tức lên máy bay
Nhưng tôi tỉnh thủ thời gian, chờ máy bay của bọn họ hạ cánh cũng đã tới thời hạn tôi phải cho Mạo Khả Ngọc câu trả lời.
Thật ra trong lòng chúng tôi đều rõ ràng, đây vốn là một câu hỏi trắc nghiệm chỉ có một lựa chọn
Nếu muốn cửu lão Triệu ra..
tôi cũng chỉ có thể đi cùng đám Mao Khả Ngọc vào núi tìm kiếm cái cơ sở thí nghiệm bí mật cho má kia.