Người Tìm Xác

Chương 1483: Bị vải đen bịt mắt



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cho nên vì bọn họ, tôi không thể để đám điên loạn tập đoàn Thái Long có được thứ đó..

Trên thực tế, vài lần trước, nếu không phải có sự xuất hiện của tôi, có lẽ tập đoàn Thái Long đã sớm có được thứ bọn họ muốn

Không biết nếu bọn họ biết được chân tướng rồi liệu có lập tức nghiền xương tối thành tro không nhỉ?

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cách thời hạn Mao Khả Ngọc cho tôi đã chẳng còn mấy

Điều khiến người ta buồn bực chính là, lần này nhóm Bạch Kiện bay đến Nga, kết quả là máy bay bị trục trặc nhỏ khi quá cảnh tại Mátxcơ-va, sẽ đến Zurich muộn hơn năm tiếng2so với thời gian định sẵn.

Như vậy tôi không cần chờ họ nữa, bởi vì lúc ấy tôi đã đi theo đám người Mao Khả Ngọc đến núi tuyết từ lâu rồi

Cuối cùng, ba chúng tôi cân nhắc lợi hại, vẫn quyết định để chú họ ở lại chờ nhóm Bạch Kiện, còn Đinh Nhất và tôi cùng nhau vào núi.

Sau đó tôi gọi điện thoại cho Mao Khả Ngọc

Hắn cũng không ngạc nhiên khi thấy tôi liên hệ, hắn bảo tôi đến thẳng khách sạn tìm hắn, hắn sẽ chuẩn bị tất cả trang bị để đi vào núi cho tôi.

Tôi nói luôn: “Tôi cần hai bộ trang bị để vào núi.” Mao Khả Ngọc nghe vậy thì hơi do dự, nhưng9cuối cùng vẫn nói với tôi: “Được, thêm một người cũng được, nhưng không thể nhiều hơn đâu.” Tôi vốn tưởng rằng tổ chức có tiền có thể như tập đoàn Thái Long, chắc kiểu gì cũng ở khách sạn lớn cấp năm sao cơ

Kết quả khi Mao Khả Ngọc gửi địa chỉ cho tôi, tôi suýt nữa ngạc nhiên đến rơi cả cằm, vì đó lại chỉ là một nhà nghỉ cực bình dân

Có điều khi tôi và Đinh Nhất nhìn thấy Mao Khả Ngọc và tay chân của hắn mới hiểu được, bọn họ chọn nhà nghỉ nhỏ là có lý cả, đó là bởi vì số người quá nhiều, còn là một đội ngũ chừng 35 người

Nếu một đội ngũ6trang bị hạng nặng, thiết bị hoàn hảo như vậy gióng trống khua chiêng vào ở khách sạn xa hoa, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của người khác, điều này chỉ có hại mà không có lợi cho kế hoạch của bọn họ

Mao Khả Ngọc nhìn thấy Đinh Nhất bên cạnh tôi thì bĩu môi cười và nói: “Hóa ra là mang theo một tên cận vệ à! Thật ra mày không cần phải làm như thế, bởi vì bất kỳ lúc nào mày cũng là khách quý của tập đoàn Thái Long bọn tao

Bọn tao nhất định sẽ chịu trách nhiệm cho sự an toàn của mày trong toàn bộ hành trình.” Nghe vậy tôi thầm nghĩ bụng, tao0tin mày mới tài! Nếu không phải ông đây mạng lớn, cũng không biết đã chết mấy lần trong tay tập đoàn Thái Long chúng mày rồi!? Lúc này còn nói có thể bảo vệ tối? Quỷ mới tin lời mày đấy! Có điều tuy rằng trong lòng tôi nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại không nói ra, tôi ngoài cười nhưng trong không cười nói với hắn: “Phải không? Thế thì đúng là nên cảm ơn các người.” Khi tôi nhìn thấy trang bị lên núi mà đám Mao Khả Ngọc chuẩn bị cho tôi thì lập tức dở khóc dở cười

Bọn họ đều mặc áo khoác lông vũ liền người màu vàng xen đen cùng kiểu dáng, hơn nữa trên7người mỗi người còn phải mang theo túi ngủ, mũ bảo hiểm, móc khoá, rìu phá băng, gậy chống, kính bảo hộ, móc khóa leo lên, móc khóa hạ xuống..

Tôi tính sơ sơ, nguyên bộ trang phục này ít ra cũng phải năm ký trở lên, còn thêm một ít lương khô và bánh nén khô..

Tổng trọng lượng mấy thứ ấy với tôi mà nói dường như hơi quá sức.

Tôi rất rõ khả năng của mình, tay không leo núi còn hơi cổ sức đẩy, chứ đừng nói đến việc vác nặng lên núi

Có điều tôi nhìn những người khác đều nhẹ nhàng như không có việc gì, bởi vậy tôi cũng ngượng khi nói mấy thứ này quá nặng

Đinh Nhất thầy thể thì lấy một ít trang bị trong ba lô của tôi cất vào ba lô của anh ta, tôi hơi ngại nên nói: “Không sao đâu, tự tôi vác được...”

Đinh Nhất khẽ than thở: “Cậu không thể so sánh được với bọn họ

Nhìn vóc dáng những kẻ này là biết người nhiều năm vận động bên ngoài, thể chất của bọn họ vốn dĩ đã khác hẳn người thường, hơn nữa cũng thích nghi với kiểu mang vác nặng cường độ cao này

Vì vậy, cậu không cần phải cậy mạnh trước mặt họ...”

Tôi cũng biết những điều Đinh Nhất nói đều là sự thật nên không nói gì nữa, mặc anh ta bỏ phần lớn đồ đạc trong ba lô tội vào trong ba lô của mình.

Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị ổn thoả, Mao Khả Ngọc bảo mọi người lên xe chuẩn bị xuất phát

Vốn dĩ tôi còn muốn hỏi hắn về khu vực chủ yếu mà chúng tôi tìm tòi lần này là ở nơi nào? Kết quả hắn lại hừ nhẹ và nói: “Việc này không cần tới mày nhọc lòng, mày chỉ cần đi theo tao là được

Đúng rồi, bây giờ giao hết điện thoại di động trên người hai người ra đây đi, dù sao lát nữa lên núi cũng không có tín hiệu.”

Tôi biết Mao Khả Ngọc lo trên điện thoại di động của chúng tôi có hệ thống định vị

Hẳn đúng là đề cao tối, vì thế tôi không hề nghĩ ngợi giao hết điện thoại cho hắn

Có điều cũng không phải chúng tôi không có một chút kế hoạch nào

Thật ra trước khi tới, chú họ đã lấy một giọt máu của tôi dế dự phòng

Chú ấy bảo tôi không cần lo lắng, chỉ cần chú ấy và Bạch Kiện gặp nhau, nhất định sẽ lập tức đến đây tìm tới

Tuy rằng tôi cũng không rõ chủ họ làm thế nào để tìm tôi thông qua một giọt máu, nhưng tôi tin nếu chú họ nói có thể tìm được tối thì nhất định có thể tìm được.

Sau khi lên xe, tôi và Đinh Nhất đều bị bọn họ dùng miếng vải đen bịt mắt lại, theo lời Mao Khả Ngọc thì làm như vậy chỉ để phòng ngừa chúng tôi để lộ vị trí của tiểu đội này cho những người muốn nghĩ cách cứu chúng tôi

Tôi thấy tên Mao Khả Ngọc này quả nhiên gian xảo, có điều hắn thật sự không cần làm như thế, bởi vì cho dù hắn có nói cho tôi biết khu vực cần tìm kiếm, thì hiện giờ tôi cũng không có cách nào báo cho nhóm người chú họ

Sau khi mắt bị miếng vải đen bịt kín, các giác quan trở nên không nhạy bén, cũng không biết xe đã đi được bao xa, càng không biết thời gian đã qua bao lâu..

Cho đến khi chiếc xe chở chúng tôi không còn di chuyển về phía trước nữa, miếng vải đen bịt mặt tối và Đinh Nhất mới được gỡ xuống hăn.

Lúc này tôi bị tuyết trắng chói lóa ngoài xe chiểu cho không mở được mắt ra

Có vẻ như chúng tôi đã đến khu vực mà xe không thể chạy tiếp được nữa

Nhiệt độ không khí ở đây rõ ràng thấp hơn nhiều so với chỗ chúng tôi lên xe, tuyết có lẽ cũng vừa rơi không lâu, giẫm lên có cảm giác rất xốp.

Thật ra tôi cũng có một chút kinh nghiệm trèo lên núi tuyết, tuy không thể so với những đội viên leo núi chuyên nghiệp đó, nhưng vẫn biết vài thường thức cơ bản..

Bởi vậy sau khi xuống xe, đầu tiên tôi đeo cặp kính bảo hộ có thể chắn gió và tia cực tím vẫn đeo trước ngực lên

Lúc này Mao Khả Ngọc cũng bước xuống từ chiếc xe trước mặt, ngón tay chỉ về ngọn núi tuyết phía trước và nói với tôi: “Đoạn đường còn lại chúng ta cũng chỉ có thể đi bộ

Những người này đều là dân leo núi chuyên nghiệp, cho nên nếu lúc nào mày cảm thấy thể lực không chịu nổi nữa thì phải nói cho tao biết, đến lúc đó cả đội sẽ dừng lại nghỉ ngơi...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.