Người Tìm Xác

Chương 1495: Đi nhầm hướng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi nhìn dáng vẻ nghiêm túc của lão Triệu mà nháy mắt cảm giác như chúng tôi đã quay về lúc trước..

Lần này nếu chúng tôi có thể bình an trở về, tôi nhất định sẽ đi tập thể hình cùng với anh ấy! Đoàn chúng tôi tiếp tục đi về phía Nam của núi tuyết, tôi cảm thấy đầu mình ngày càng đau

Lão Triệu thấy tôi không ổn, đề nghị Mao Khả Ngọc đi đến trạm nghỉ kế tiếp thì nghỉ ở đó nửa ngày

Mặc dù Mao Khả Ngọc không cam tâm tình nguyện, nhưng sau khi kiểm tra tình hình của tôi thì không dị nghị gì, chỉ nói đến trạm kế tiếp xem tình hình thế nào rồi tính! Nhưng trước đó, hắn vẫn đưa tôi một viên thuốc nhỏ màu trăng, nói là ăn xong tôi sẽ dễ chịu hơn

Lão Triệu nghi ngờ nhận2viên thuốc màu trắng không có điểm gì đặc biệt, rồi hỏi Mao Khả Ngọc: “Đây là thuốc gì? Thành phần thể nào?” Mao Khả Ngọc lạnh lùng nói: “Đây là thuốc đặc hiệu do tập đoàn bọn tao nghiên cứu ra, trên thị trường không có đâu

Mày yên tâm..

Trương Tiến Bảo rất quan trọng với kế hoạch lần này của bọn tao, tao sẽ không hạ độc cậu ta.” Tôi biết Mao Khả Ngọc không nói dối, nên cầm lấy viên thuốc trong tay lão Triệu và nuốt xuống..

Tôi cảm thấy đây là một loại thuốc nâng cao thể lực, nhằm khôi phục tinh thần trong thời gian ngắn

Quả nhiên, uống thuốc không bao lâu sau, tôi cảm thấy toàn thân khô nóng, mặc dù bây giờ chúng tôi đang di chuyển trong núi tuyết, thể năng tiêu hao rất lớn, nhưng cũng không đến nỗi mồ9hôi đầm đìa như thế này chứ? Nhưng sau khi uống viên thuốc kia, toàn thân tôi bắt đầu đổ mồ hôi.

Lúc đó có một nhân viên nghiên cứu của tập đoàn Thái Long đến kiểm tra cho tôi, anh ta nói tình trạng chảy mồ hôi này của tôi rất bất thường, chờ chúng tôi đến trạm tiếp tế kế tiếp nhất định phải thay quần áo ướt ra, tránh để cảm lạnh...

Nhưng cũng phải nói, sau khi mổ hôi đổ ra, tôi cảm thấy cả người dễ chịu hơn nhiều, không còn cảm giác ngơ ngơ ngẩn ngẩn như lúc trước nữa

Nhưng lão Triệu lại lo lắng loại thuốc này chỉ đang tiêu hao thể lực của tôi, chờ đến khi hiệu quả của thuốc qua đi, chỉ sợ tôi sẽ càng khó chịu hơn

Tôi bảo anh ấy không cần lo lắng, biết đâu khi hết6hiệu quả thuốc thì tôi đã đỡ cảm hơn rồi? Dù sao thì vẫn tốt hơn bây giờ càng đi càng mệt mỏi..

Không biết chú họ và Bạch Kiện khi nào có thể đuổi kịp chúng tôi, nếu còn tiếp tục đi thế này, chỉ sợ chúng tôi sẽ vượt biển qua Ý mất.

Theo kế hoạch, trưa hôm nay chúng tôi phải đến trạm nghỉ kế tiếp, nhưng vấn đề là bây giờ mặt trời đã ngả về Tây, mà chúng tôi vẫn chưa nhìn thấy trạm nghỉ đầu.

Tôi nghi ngờ hỏi: “Có phải chúng ta đi nhầm hướng không?”

Mao Khả Ngọc lấy la bàn ra xem: “Hướng đi chắc chắn không sai, có lẽ tốc độ di chuyển của chúng ta chậm hơn so với kế hoạch, đi thêm một đoạn nữa chắc sẽ thấy.” Tôi hỏi lại: “Trạm tiếp tế có khi nào bị người khác0lấy đi không?”

Mao Khả Ngọc lắc đầu: “Không đâu, đầu tiên nơi này ở xa, bình thường ít người đến, cho dù có người leo núi đi ngang qua nhận ra đây là đồ tiếp tế của người khác dự trữ, bọn họ cùng lắm chỉ lấy đi những thứ mình cần, không có khả năng đem toàn bộ đồ tiếp tế đi.”

Tôi cúi đầu suy nghĩ một lát: “Nếu phương hướng không sai, đồ tiếp tế cũng không bị người khác lấy đi..

Vậy tại sao chúng ta không tìm thấy trạm tiếp tế: Nhất định có vấn đề xảy ra rồi.” Lão Triệu cũng đồng ý với suy nghĩ của tôi: “Tôi cũng cảm thấy không có người nào lại lấy cả trạm tiếp tế đi, cho nên nếu như chúng ta còn không đến được trạm tiếp tế..

thì nhất định là đã đi sai hướng.”

Mao Khả7Ngọc kiên quyết nói mình không đi sai hướng, nhưng lúc này có một tên cấp dưới của hắn nói: “Tại sao la bàn của tôi lại chỉ hướng chúng ta đi là hướng Tây?” Một người khác lại nói: “Không đúng, la bàn của tôi đang chỉ chúng ta đi về hướng Đông...” Lúc này tất cả mọi người đều hoa mắt, không biết tại sao ba kim la bàn lại chỉ ba hướng khác nhau? Thế là tôi cũng nhìn la bàn trên tay mình, không biết từ lúc nào kim la bàn đã chỉ về phía Tây, nhưng không phải lúc trước vẫn chỉ về phía Nam sao.

Lúc này Đinh Nhất nói với vẻ sâu xa: “Xem ra tất cả kim la bàn đều bị loạn rồi, bây giờ chúng ta phải phân biệt phương hướng dựa vào mặt trời thôi.” Theo lý thuyết, từ giữa trưa hôm qua chúng tôi xuất phát đến trạm tiếp tế kế tiếp vẫn đúng hướng đi, chỉ là không biết sau đó bị mất phương hướng từ đoạn nào

Đừng thấy vẻ mặt Mao Khả Ngọc rất bình tĩnh, có lẽ trong lòng hắn cũng đang rối như tơ vò, lúc đầu đã bị chậm mất nửa ngày đường, giờ còn bị đi nhầm hướng! Chỉ sợ khó có thể theo kịp kế hoạch bọn chúng đã đặt ra để tìm đến trụ sở bí mật kia.

Lúc đó Mao Khả Ngọc nhìn la bàn của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn trời..

Xem ra lúc này chỉ có thể dựa vào mặt trời để xác định phương hướng thôi! Một lúc sau Mao Khả Ngọc đưa ra một kết luận, đó chính là chúng tôi cũng không lệch bao xa so với phương hướng lúc đầu, chỉ cần chỉnh lại hướng đi một chút là có thể trở lại lộ tuyến ban đầu, chỉ là nếu thể có thể sẽ bỏ lỡ trạm tiếp tế tiếp theo

Chuyện này đối với chúng tôi là một vấn đề lớn, vì đêm qua chúng tôi đã ăn hết lương khô dự trữ, nếu như lại bỏ qua trạm tiếp tổ kế tiếp, chúng tôi không những không lấy được thiết bị giữ ấm, còn bị cạn kiệt lương thực.

Mà nhóm Mao Khả Ngọc vì nghĩ rằng “ít đồ thì đi nhanh”, nên đã bỏ lại mấy cái lều kia, vốn nghĩ đến trạm kế tiếp sẽ lấy lều mới, nên bây giờ xem ra chúng tôi ngay cả chỗ ngủ cũng không có

Nếu cứ tiếp tục không có bất kỳ đồ tiếp tế nào mà vẫn phải đi sâu vào trong núi tuyết thì chính là tự tìm đến cái chết, Diêm Vương cũng không ngăn cản được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.