Người Tìm Xác

Chương 1504: Tư duy của nhân loại



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vì gã kia vẫn luôn hồn mê, cho nên chúng tôi cũng không thể làm rõ gã còn có tư duy và ý thức của nhân loại hay không? Nếu như có, vậy gã chính là một người, nếu là người mà bị đối xử như thế liệu có quá tàn nhẫn hay không?

Trước đó tôi đã từng muốn nghĩ biện pháp tiêu hủy toàn bộ số liệu nghiên cứu và vật thí nghiệm liên quan tới “Siêu chiến sĩ” ở nơi này, nhưng khi tôi đối mặt với một người còn sống, tôi không thể coi gã giống như những số liệu kia, muốn nói hủy là có thể hủy ngay được

Ngày mai khi trời sáng, Mao Khả Ngọc chắc chắn lại muốn xuống đó bắt một “Siêu chiến sĩ” khác, mà chúng tôi đều biết trong tòa kiến trúc này tuyệt2đối không chỉ có hai “Siêu chiến sĩ” mà thôi.

Khi đã qua nửa đêm, tôi và Đinh Nhất lặng lẽ tới gần chiếc lều vải đang giam giữ “Siêu chiến sĩ”, tôi biết không thể trực tiếp đi vào như trước đây, bởi vì Mao Khả Ngọc bắt đầu để phòng chúng tôi, cho nên tôi để Đinh Nhất đánh lạc hướng người gác cửa, còn tôi bí mật lẻn vào.

Trước khi tới lão Triệu đã cho tôi một ống thuốc tiêm, nói rằng sau khi tiêm cho tên kia thì gã sẽ tỉnh dậy trong vài phút ngắn ngủi

Lão Triệu đã rất vất vả mới trộm được từ ba lô của mấy tên chuyên gia đó, cho nên số lượng có hạn, chỉ có thể để gã kia tỉnh lại một lúc

Nhưng đối với tôi thế đã là quá đủ, bởi vì9nếu “Siêu chiến sĩ” thật sự có tư duy, chỉ cần mấy phút là có thể kiểm tra được

Khi tôi tới bên cạnh “Siêu chiến sĩ” thì phát hiện gã ngủ rất bình tĩnh, không hề liên quan gì tới trạng thái mà gã đã từng nổi điên.

Lão Triệu nói với tôi chỉ cần đưa toàn bộ chất lỏng trong ống vào cơ thể tên này là được

Nhưng khi nghĩ đến đây là tiêm cho người, tôi cũng khó mà ra tay được

Cũng may tên này giờ đang không biết gì, nếu thực sự bị tôi làm đau chắc gã cũng sẽ không có ý kiến.

Sau khi tiêm xong, tôi chờ chưa đến nửa phút là thấy mí mắt của gã nhúc nhích..

Nói thật lúc đó tôi cũng hơi khẩn trương, bởi vì việc tôi làm tồn tại nguy hiểm khá lớn! Nhỡ6tên này không còn tư duy của nhân loại thì sao? Hoặc gã có tư duy nhưng lại không dễ trao đổi thì sao? Không ngờ khi gã mở mắt nhìn thấy tôi thì đầu tiên là sững sờ, sau đó đột nhiên nói một câu tiếng Đức! Tôi lúc đó liền ngơ ngác, tại sao tôi lại quên chuyện này? Gã chẳng phải là người Đức sao? Ngôn ngữ giữa chúng tôi đâu thể trao đổi được?

“Này? Hello? Anh có thể hiểu tiếng Anh không?” Tôi hơi căng thẳng nên nói không trôi chảy

Tên kia nghe xong, đầu tiên hơi nhướng mày, tiếp đó vậy mà gã lại lập bà lập bập dùng tiếng Trung nói một câu: “Cậu..

là..

người Trung Quốc?”

Lúc đó tôi có cảm giác như mình trúng số độc đắc! Không ngờ gã này vậy mà nói được tiếng Trung0Quốc? Tôi hưng phấn không kìm nén được! Lập tức vui mừng nói với hắn: “Anh cũng biết tiếng Trung Quốc? Quá tốt rồi! Xin chào tên tôi là Trương Tiến Bảo, anh tên là gì? Anh có biết thời gian hiện tại không? Anh có nhớ mình là ai không?”

Tôi hưng phấn quá nên quên hết mọi thứ, huyên thuyên hỏi gã một đống vấn đề

Kết quả tên kia trong nhất thời không tiêu hóa kịp, phải suy nghĩ một lúc lâu mới nói với tôi tên của gã là Louis, sở dĩ gã nói được tiếng Trung Quốc là vì gã từng có một người bạn học đến từ Trung Quốc..

Nên mặc dù gã không biết viết tiếng Trung nhưng nếu chỉ nói chuyện đơn giản thì không có vấn đề gì

Vì thời gian có hạn, tôi chỉ có thể trước7tiên khuyến gã đừng sợ, tôi và những người bắt gã không phải cùng một nhóm, hiện giờ đã là thế kỷ XXI, chiến tranh thế giới thứ hai đã kết thúc từ bảy mươi năm trước, gã không cần phải gánh vác những trách nhiệm và sứ mạng không cần thiết nữa, càng không nên để người khác lợi dụng.

Mặc dù tôi không biết cuối cùng Louis có hiểu những gì tôi nói hay không, nhưng có một điều tôi có thể xác định chắc chắn, đó chính là gã người Đức tên Louis này có tư duy như người bình thường! Gã nhớ được tên mình là Louis, thậm chí còn nhớ có một người bạn học đến từ Trung Quốc đã dạy gã nói tiếng Trung.

Lúc tôi rời đi thì Louis đã một lần nữa rơi vào ngủ say, thậm chí tôi còn không kịp hỏi những gì liên quan đến “Siêu chiến sĩ”..

Đương nhiên kể cả khi tôi hỏi thì chưa chắc gã sẽ nói, có khi trong lòng gã vẫn còn nghĩ làm thế nào để trung thành với quốc trưởng thì sao?

Sau khi trở về lều vải của mình, tôi kể cho mọi người toàn bộ những gì đã nói với Louis, vậy mà lão Triệu và Đinh Nhất lại đưa ra kết luận hoàn toàn giống nhau, hai người họ đều cho rằng Louis tuyệt đối không phải “người lương thiện”.

Thật ra tôi cũng không biết nhiều về lịch sử của cuộc chiến tranh thế giới thứ hai, nhưng tôi cũng đã nghe nhiều về những hành vi tàn bạo của Đức Quốc xã năm đó

Tôi không dám nói bên trong quân Đức không có một người tốt nào, nhưng vào thời điểm đó, cùng với bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh như thế, hoàn toàn có thể biến con người thành quỷ dữ..

Bởi vậy mà lão Triệu và Đinh Nhất đều không đồng ý chuyện phải mạo hiểm đi cứu Louis cùng đồng bạn của gã.

Nhưng nếu như không cứu bọn họ, mà cũng không thể để Mao Khả Ngọc mang bọn họ đi..

Chẳng lẽ phải thật sự xử lý bọn họ hay sao? Giống như năm đó bọn họ xử lý 7 nhà sinh vật học kia?

Nói thật lòng, tôi chắc chắn không làm được, nếu trạng thái của bọn họ bây giờ giống như Oshima Daiichi, thì đương nhiên tôi sẽ không coi họ là con người

Nhưng bọn họ không phải, bọn họ có tư duy, biết hô hấp, thậm chí có thể nói tiếng Trung

Dù trong lòng tôi biết Louis có thể là người xấu giết người như ngóe, nhưng tôi vẫn không thể xác định làm cho hắn biến mất có phải quyết định chính xác hay không?

Nhưng thái độ của Đinh Nhất và lão Triệu rất kiên định, hoàn toàn không có chút do dự nào, hai người bọn họ đều cho rằng Louis và những đồng bạn đều nên chết từ hơn 70 năm trước, bọn họ còn sống chính là sai lầm

Nếu như muốn kết thúc sự sai lầm này..

Cũng chỉ có thể để bọn họ biến mất, mà nhất định phải triệt để vĩnh viễn biến mất trên đời này.

Hai chọi với một làm cho tôi lập tức không có quyền lên tiếng, chỉ đành bất đắc dĩ nằm trong túi ngủ nhắm mắt suy nghĩ xem có biện pháp nào điều hòa được hay không? Bởi vì đến giờ tôi vẫn còn nhớ được sự bất đắc dĩ của Oshima Daiichi..

Ông ta đã từng là một người tốt, nhưng vì thí nghiệm thất bại mà đánh mất đi lý trí mà một con người nên có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.