*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tôi bị sốc bởi câu nói này, mãi không thể nói nên lời..
Trong lòng tôi không thể bình tĩnh được, hắn là tôi? Đang nói nhảm gì thế? Hắn dựa vào cái gì mà là Trương Tiến Bảo tôi? Tôi chính là tôi, không phải người nào khác!
Vài ngày sau đó, hai chúng tôi đều không nói chuyện với nhau, mặc dù cả hai đều biết sự tồn tại của đối phương nhưng không ai chủ động mở lời, vừa đúng lúc tôi cũng vui vẻ thanh tĩnh được mấy ngày
Vết thương của tôi nhanh chóng bình phục, phía Bạch Kiện cũng đã đặt được vé máy bay về nước
Nghĩ lại mới thấy, nếu không phải tên kia chui ra quấy rối, chúng tôi đã được về nhà đón tết Nguyên đán2từ lâu rồi
Hồm đi, Martin và nữ pháp y kia cũng ra sân bay tiễn chúng tôi..
Martin luôn nói xin lỗi tối, đáng lẽ họ nên đến bệnh viện thăm tôi sớm hơn, nhưng vì công việc sau vụ án kia rất nhiều, lại thêm nhiều đồng nghiệp hy sinh như vậy, nên bọn họ không có thời gian đến thăm tối..
Bây giờ chúng tôi muốn về nước, dù thể nào bọn họ cũng phải đến sân bay tiễn chúng tôi
Lúc tôi nhìn thấy cổ tay của nữ pháp y kia thì rất áy náy nhờ Martin chuyển giúp tôi lời xin lỗi đến cô ấy, vì lúc đó đã làm cô ấy bị thương
Nữ pháp y nghe Martin thuật lại thì cười và nhờ Martin nói với tôi không cần áy7náy, chúng tôi có thể cứu được cô ấy, cô ấy đã rất biết ơn chúng tôi rồi.
Mấy người chúng tôi lưu luyến chia tay Martin rồi lên máy bay về nước, mặc dù còn phải ngồi mười mấy tiếng đồng hồ trên máy bay, nhưng đối với những người một lòng muốn về nhà như chúng tôi, thời gian này cũng không đáng kể, dù sao chỉ cần máy bay thuận lợi cất cách..
thì về đến nhà chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.
Vì bệnh nặng mới khỏi nên tôi vẫn hơi yếu, lên máy bay cái là ngủ thiếp đi
Giữa thời gian bay, tiếp viên hàng không đưa bữa ăn đến, Đinh Nhật gọi tôi dậy, tôi vừa đứng dậy định đi vào nhà vệ sinh thì đột nhiên9nghe được giọng nói đã mấy ngày nay không xuất hiện..
“Có một hành khách trên máy bay có vấn đề.”
Tôi bị hắn làm giật mình, sau đó tôi nhanh chóng kịp thời phản ứng, lấy điện thoại ra giả bộ đang dùng Wechat nói với hắn: “Nói linh tinh cái gì thế? Chúng ta bây giờ đang ở trên máy bay, mà máy bay cũng đang bay trên trời đấy!”
Hắn cười khẽ: “Làm sao? Sợ à? Đừng lo..
Có tôi ở đây cậu không chết được đâu.”
“Quên mẹ đi! Có anh mới không có chuyện gì tốt ấy!” Tôi tức thở phì phò.
Tên kia cũng không vội không giận, than nhẹ: “Dù sao, tôi cũng có lòng tốt nói cho cậu biết, mặc dù máy bay có rơi xuống biển hoặc là bị5uy hiếp thì cậu cũng không chết được, nhưng bạn bè của cậu và cả những hành khách trên chuyến bay này thì không chắc, dù sao họ cũng chỉ là người bình thường.
Tôi không lên tiếng, chỉ đứng trong buồng vệ sinh rửa mặt để làm mình bình tĩnh lại một chút
Mặc dù ngoài miệng tôi nói vậy, nhưng trong lòng tôi rất tin lời hắn nói, vì dù hắn làm việc không đáng tin cậy, nhưng từ trước đến nay không biết nói dối...
Tôi lau khô nước trên mặt, sau đó nhìn mình trong gương và nói: “Nói đi, hành khách nào trên chuyến bay này có vấn đề gì?” Hắn cười to: “Thế này là được rồi, đều là châu chấu trên cùng sợi dây thừng, tôi sẽ không3hại cậu
Chút nữa cậu ra khỏi nhà vệ sinh, chú ý đến người khách ngồi ở hàng thứ ba cạnh cửa sổ, nhớ đừng nhìn chằm chằm! Hắn là người quen cũ của cậu đấy...”
Nghe hắn nói thể, trong lòng tôi thấy hơi nghi ngờ, thầm nghĩ tôi làm gì có nhiều người quen cũ như thế chứ! Ở trên chuyến bay từ nơi đất khách tha hương này còn gặp được? Hơn nữa, ngoài mấy người đi cùng trên chuyến bay này thì tôi làm gì có người quen nào khác? Cho dù có, bọn chúng cũng không có khả năng xuất hiện ở đây nhỉ?
Mặc dù lòng đầy nghi ngờ, nhưng sau khi đẩy cửa nhà vệ sinh đi ra, tôi vẫn giả bộ lơ đãng nhìn về phía hàng ghế thứ ba vị trí cạnh cửa sổ
Vừa nhìn thấy quả đúng là người quen cũ thật, trên mặt người quen này có thêm ít ria mép, còn đeo cặp kính mắt màu trà.
Nếu như không để ý kĩ, tôi chắc chắn sẽ không nhận ra hắn
May mà có tên kia nhắc nhở, nên chỉ lướt mắt qua chứ không dừng lại
Nhưng gương mặt quen thuộc kia thì không cần nhìn kĩ..
Hơn nữa, chúng tôi cũng mới chia tay không lâu, nên tôi vẫn nhận ra người đàn ông kia chính là người đã tách nhóm với chúng tôi ở Ý, Hồ Phàm.
Thật không ngờ hắn lại xuất hiện ở nội cảnh Thụy Sĩ, xem ra cảnh sát Ý cũng không đáng tin cậy! Vậy mà không bắt được Hồ Phàm! Có lẽ vì muốn thoát khỏi sự truy bắt của cảnh sát Ý, cho nên hắn mới cải trang quay lại Thụy Sĩ, sau đó định từ Thụy Sĩ trốn sang nước khác.
Dù sao người mà bọn Hồ Phàm đã giết chết là hai cảnh sát Ý, nên bên Ý chắc chắn có lệnh truy nã hắn, nhưng ở Thụy Sĩ thì không có, bởi vậy hắn mới lợi dụng sơ hở này để chạy trốn.
Tôi quay lại chỗ ngồi, Đinh Nhất đặt một phần cơm trưa trước mặt tôi, anh ta nói: “Ăn tạm đi, chờ về nhà sư phụ sẽ nấu cho chúng ta ăn.” Tôi nghĩ thầm trong lòng, bây giờ có thể bình an hay không còn chưa biết ấy chứ, xem ra lần này chúng tôi đi xem giờ không đúng, nếu không sao không có chuyện gì thuận lợi thế? Đang nghĩ ngợi, Đinh Nhất phát hiện nét mặt tôi có vấn đề, bèn thì thầm hỏi: “Làm sao? Xảy ra chuyện gì rồi?” Tôi nhìn về phía Hồ Phàm đang ngồi và nói: “Lúc nãy đi vệ sinh ra tôi nhìn thấy Hồ Phàm...” Đinh Nhất nghe xong cũng biến sắc, anh ta lo lắng: “Cậu chắc chắn chứ?”
Tôi gật đầu khẳng định: “Chắc..
Mặc dù hắn đeo râu giả, còn đeo kính nữa, nhưng tôi liếc một cái là nhận ra hắn ngay.” Một giọng nói khác vang lên trong đầu tôi: “Là tôi liếc mắt liền nhận ra hắn chứ?”
Tôi cố ý lờ đi cái giọng nói gợi đòn kia, vội vàng nói với Đinh Nhất: “Nhưng bây giờ chúng ta không biết tên chết dẫm Hồ Phàm kia lên máy bay với mục đích gì, nếu chỉ đơn thuần là chạy trốn thì chúng ta có thể không cần quan tâm đến hắn, sau đó chờ máy bay hạ cánh an toàn rồi tính
Nhưng nếu hắn lên máy bay với ý đồ khác, thì chúng ta không thể mặc kệ được.” Đinh Nhất gật đầu: “Tôi cảm thấy chúng ta có thể gặp hắn trên chuyến bay này không thể chỉ đơn giản là hắn muốn trốn về nước, chỉ sợ mục đích của hắn vẫn là cậu...”