*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nếu tôi nhớ không nhầm thì đó chẳng phải là chiếc giày của đứa bé bẩm sinh bị điếc kia sao? Chẳng lẽ người muốn nhảy lầu là mẹ của nó? Nghĩ tới đây, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa thoát hiểm ra rồi thò người đi vào.
Sau khi đi vào tầng cao nhất trên sân thượng, tôi theo du hồn xung quanh mà tìm được một người phụ nữ đứng ngẩn người trên mái nhà..
Tôi ra hiệu cho Đinh Nhất trước tiên cứ đứng chờ ở chỗ này để tránh đánh động người phụ nữ đó, sau đó tự mình chậm rãi tiến về phía sau lưng hai mẹ con họ.
Ai ngờ khi tôi tới sau lưng họ thì phát hiện chỗ đứng của họ rất nguy hiểm, người phụ nữ đó ôm đứa con ngủ say2đứng phía trên tấm biển quảng cáo, nếu như tôi tiến lên kéo bọn họ mà làm không tốt có khi còn làm cô ta giật mình đánh rơi đứa bé xuống.
Nhắc tới đứa bé bị điếc cũng có chỗ tốt của bị điếc, trước đó cha mẹ của nó cãi nhau ầm ĩ mà nó vẫn nằm ngay 0 0, lúc này mẹ ruột muốn nhảy lầu cùng với nó, đứa bé vẫn ngủ say hoàn toàn không biết đại nạn sắp ập đến..
Tôi nhìn thấy tất cả đám âm hồn bên cạnh đều kích động, bọn chúng nhìn hai mẹ con mà như nhìn thấy một tảng mỡ dày, chỉ hận không thể cùng nhau tiến lên đẩy hai mẹ con họ xuống đất.
Tôi biết những âm hồn này đều là người chết trong bệnh7viện, bọn họ đang chờ hai mẹ con nhảy lầu để mượn cơ hội này đoạt thể thân đi đầu thai! Chỉ là tôi nghĩ mãi mà không hiểu, người phụ nữ này đã muốn chết thì cứ tự tìm chết một mình đi, tội gì phải dân theo đứa con mình dứt ruột đẻ ra chứ?
Nghĩ tới đây tôi, lấy rằng thủ trên người ra để đuổi âm hồn xung quanh, sau đó than nhẹ một tiếng rồi giả vờ muốn bò lên biển quảng cáo chỗ người phụ nữ đang đứng
Người phụ nữ đó nghe được âm thanh lập tức quay đầu lại, cô ta nhìn thấy tôi cũng leo lên thì khẩn trương hỏi: “Anh..
Anh muốn làm gì?” Tôi liếc cô ta một cái rồi nói: “Hỏi thừa, leo lên đây còn có thể9làm gì, tự tử đó!”
Cô ta nghe thể thì sững sờ mà tự lẩm bẩm: “Việc làm ăn của bệnh viện này tốt thật đấy, ngay cả tự tử mà cũng có thể gặp cùng cảnh ngộ.” Tôi nghe vậy lập tức nói: “Còn không đúng à, trước đó tôi đã phải xếp hàng khám bệnh, vậy mà chờ đến tận bây giờ vẫn chưa đến lượt, thế là tôi đánh bác sĩ thừa sống thiếu chết! Không ngờ đến cả lên tầng trên cùng để tự tử mà vẫn phải xếp hàng! Nếu không có tránh ra cho tôi lên trước đi! Tôi thật sự không muốn xếp hàng nữa.”
Người phụ nữ đó nghe thấy tôi bảo cũng muốn tự tử thì mở miệng khuyên: “Cậu còn trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng, tự tử làm5cái gì! Hơn nữa sao cậu lại đánh bác sĩ? Bệnh nhân trong bệnh viện nhiều cũng đâu có liên quan tới bọn họ...”
Tôi thấy người phụ nữ này vẫn còn biết khuyến mình, thế là bèn tranh thủ thời gian dài đi sự chú ý của cô ta: “Cô thì biết cái gì, đừng nhìn hiện giờ tôi rất khỏe mạnh nhưng chẳng bao lâu nữa sẽ chết, cô nói xem cha mẹ nuôi tôi lớn thế này dễ lắm sao? Tại sao tôi lại mắc bệnh hiểm nghèo thế này chứ?”
Người phụ nữ dường như không quá tin tưởng nên hỏi lại: “Thật sự không nhìn ra..
Anh vậy mà mắc bệnh hiểm nghèo?” Tôi cố ý làm vẻ mặt cầu xin: “Nói ra có thể cô không tin, bác sĩ nói hiện giờ tôi3chỉ có thể sống thêm nửa năm, nếu như tích cực chạy chữa có thể sống lâu hai đến ba năm..
Nhưng tôi không muốn cha mẹ mình cuối cùng lại phải tan hết tài sản, cho nên mới chạy lên đây tìm cái chết.” Người phụ nữ lúc này nhìn thoáng qua đứa bé vẫn ngủ say trong ngực mình và nói: “Vậy anh nên tích cực chạy chữa, có thể sống sót hai, ba năm là có thể ở bên cạnh cha mẹ thêm hai, ba năm rồi, điều này có thể làm bọn họ đỡ đau khổ hơn một chút...” Tôi lắc đầu: “Đau dài không bằng đau ngắn, bây giờ nếu tôi nhảy xuống thì bọn họ chỉ đau khổ một lúc thôi, còn nếu như tôi từ từ chết đi, bọn họ khó mà sống đến hết đời.” Người phụ nữ nghe thể thì thở dài: “Anh còn chưa làm cha làm mẹ, tất nhiên sẽ không hiểu được tấm lòng của cha mẹ..
Tin tôi đi, hôm nay anh mà nhảy từ trên này xuống thì bọn họ sẽ khó mà sống bình thường đến hết đời, hơn nữa còn vì bỏ lỡ giây phút cuối có thể ở bên nhau mà càng thêm đau khổ.” Tôi nghe người phụ nữ này khuyên tôi bằng đạo lý rất rõ ràng, vậy tại sao còn ôm theo con mình tới đây tự tử? Nghĩ tới đây tôi bèn hỏi lại: “Vậy tại sao cô còn mang theo con mình lên đây nhảy lầu?” Người phụ nữ này đau khổ nói: “Tôi không giống với anh, anh còn có cha mẹ yêu quý mình, nhưng tôi chẳng có gì hết
Từ bé cha mẹ tôi đã yêu em trai nhiều hơn nên chẳng quan tâm đến tôi
Về sau tôi lập gia đình nhưng nhà chồng tôi cũng không khá giả, lúc tôi mang thai muốn về nhà ở một thời gian ngắn lại bị cha tôi từ chối
Cuối cùng mẹ tôi đành phải đến chăm sóc tôi vài ngày, nhưng sau đó lại vì mâu thuẫn với chồng tôi mà rời đi, đến tận sau khi tôi sinh con mà bọn họ vẫn không thèm đến nhìn tôi một lần.” “Bọn họ không yêu cô thì cô tự hủy hoại chính mình à? Thế giới này đâu có nhiều chuyện đương nhiên đến thế, cho dù là cha mẹ cũng có thể đối xử không công bằng giữa những đứa con của mình
Đã như thế thì cô lại càng phải yêu quý chính mình! Hơn nữa, cô đã có gia đình thì nên tận hưởng cuộc sống của mình chứ.” Tôi hỏi ngược lại.
Người phụ nữ nghe thấy tôi nhắc tới gia đình của cô ta thì vẻ mặt càng bất đắc dĩ: “Đừng nói về gia đình tôi, kể từ khi biết tôi có thai thì chồng tôi đối với tôi khá lạnh nhạt
Lúc đó tôi nghĩ mãi mà vẫn không hiểu tại sao chồng người ta đều vô cùng yêu thương khi vợ mình mang thai, còn chồng tôi lại không như thế? Sau đó mẹ tôi phát hiện trong đoạn thời gian đó anh ta thường xuyên vào nhà vệ sinh lúc nửa đêm lén lút gọi điện thoại cho người phụ nữ..
Cũng vì điều này mà mẹ tôi mới tức giận bỏ đi.”
Tôi nghe mà trong lòng buồn cười: “Nếu biết anh ta có người phụ nữ khác vậy tại sao không ly hôn? Hai người sống mà suốt ngày cãi nhau vậy còn không bằng chia tay rồi sống với đứa con của mình.” Người phụ nữ nghe xong lắc đầu bảo: “Anh là đàn ông tất nhiên nói sướng mồm mà không phải chịu trách nhiệm! Một người phụ nữ như tôi dẫn theo đứa bé chưa dứt sữa thì sống kiểu gì? Tôi chỉ có trình độ trung học, ra ngoài làm công cũng đầu kiếm được bao nhiêu mà đứa trẻ lại không có người trông! Tôi cũng đâu thể đưa hết số tiền mình vất vả kiếm được cho người trông trẻ chứ?”.
“Có biện pháp dù sao vẫn tốt hơn không có, cô còn chưa làm mà đã đắn đo do dự thì tất nhiên chẳng làm được gì
Nếu thật sự không được cô có thể về cầu xin cha mẹ để bọn họ giúp cô trông con trước đã, tôi tin rằng bọn họ sẽ không thấy chết mà không cứu.” Tôi tiếp tục an ủi.