Người Tìm Xác

Chương 1601: Bắn hạ tại chỗ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Thật ư? Các người đều nguyện ý giúp tôi làm chứng?” Lý Đại Khánh nói nửa tin nửa ngờ. “Dĩ nhiên! Nào, đưa kíp nổ cho tôi... “ Tôi vừa nói vừa đưa tay ra, muốn nhận lấy vật trong tay Lý Đại Khánh. Tôi có thể nhận ra, lúc đó Lý Đại Khánh đã chuẩn bị giao kíp nổ cho tôi, nhưng không biết vì sao, đột nhiên tôi chợt thấy một tia đỏ lóe lên trong mắt hắn, tay hắn đã đưa ra lại đột nhiên rụt về. Tôi giật mình nói: “Lý Đại Khánh, đây là cơ hội cuối cùng của anh đấy!” Không biết vì lý do gì, Lý Đại Khánh chợt trở nên kích động, trong miệng hắn lẩm bẩm: “Tôi muốn các người chết, tôi muốn tất cả các người phải chết theo tôi!” Tôi thấy tình huống không ổn, lập tức lao3qua cướp kíp nổ trên tay hắn, nhưng không ngờ cái người đã bệnh đến thời kỳ cuối mà sức lực vẫn lớn thể, tôi không thể giành được kíp nổ từ tay hắn. Tay hắn giống như kim sắt, nắm chặt kíp nổ, tôi cố hết sức cũng không thể tách ra được... Tôi bất lực, hét to với những người bên cạnh: “Tất cả mọi người mau đi ra ngoài! Nhanh lên!” Bọn họ nghe tôi hét vậy thì tất cả đều lập tức hoảng hốt chạy ra ngoài, trong nháy mắt... trừ Chú Lê ra thì tất cả mọi người đều chạy hết. Chú Lê vẫn luôn trốn trong đám con tin lúc này lo lắng nói với Lý Đại Khánh: “Cậu mau dùng tay lại. Như vậy có thể gặp mặt cha mẹ và con trai cậu một lúc!”

Nhưng không biết tại sao, một Lý0Đại Khánh trước đó còn có thể nghe mọi người thuyết phục mà vào lúc này lại như nổi điên, cứ khăng khăng muốn kích nổ “pháo kép” ở trên người. Tôi biết rằng tôi không thể giữ hắn nữa, vì vậy quyết tâm muốn chặt tay phải của hắn.

Không ngờ, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, tôi lại cảm thấy một trận gió lớn lướt qua tóc tôi, bay vụt qua... Ngay sau đó, một vệt máu nóng văng lên mặt tôi, tay Lý Đại Khánh vừa rồi còn siết chặt, nháy mắt đã buông lỏng, tôi nhận cơ hội đó chộp lấy kíp nổ.

Sau đó mấy cảnh sát tràn vào, kiểm tra chất nổ trên người Lý Đại Khánh.

Tôi nhìn cái vật bé nhỏ liên quan đến sinh tử trong tay mình, thở phào nhẹ nhõm, tôi giao nó cho một cảnh sát và nói: “Đây5là kíp nổ trên người anh ta, cẩn thận một chút...”

Lúc này Đinh Nhất mặt mày u ám đi vào trong, thì ra vừa nãy anh ta nhìn thấy tôi cướp kíp nổ với Lý Đại Khánh thì lập tức muốn vào hỗ trợ, nhưng cảnh sát bên cạnh anh ta cứ nhất quyết không đồng ý cho anh ta vào.

Thấy vậy, tôi liền cười và nói với anh ta: “Cảnh sát người ta làm vậy là đúng rồi, anh nói xem, cái phòng riêng này rộng có thế này, tôi với Lý Đại Khánh vật lộn thôi cũng đã đủ rồi, nếu như có thêm anh, chỉ sợ tay súng bắn tỉa kia không cầm chắc là có thể một nhát hạ gục hắn ta đâu.

Lúc này, hai cảnh sát đang chuẩn bị tháo chất nổ trên người Lý Đại Khánh xuống, để an toàn cho “quần chúng4nhân dân” chúng tôi, cảnh sát lập tức đưa chúng tôi rút khỏi hiện trường, vì dẫu sao trong tòa nhà này cũng vẫn còn có đám cháy chưa được dập tắt. Nhưng ngay khi tôi vừa đi qua thi thể Lý Đại Khánh, trí nhớ trong tàn hồn của hắn tràn vào trong đầu tôi, tôi nhất thời đứng ngẩn người tại chỗ, giật mình nhìn về phía những cảnh sát đang tháo chất nổ ra. Chú Lê thấy tôi đột nhiên dừng lại thì nghi hoặc hỏi tôi: “Sao thế?” Nhưng lúc này tôi không trả lời chú ấy, mà tóm lấy người cảnh sát bên cạnh, hỏi: “Trước đó đã nổ mấy lần?” Người cảnh sát bị tôi hỏi bất ngờ thì hơi bối rối, anh ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Bốn lần, tổng cộng đã xảy ra bốn lần nổ..”

Tôi nghe xong mà9lòng nặng nề, đã bốn lần nổ thì chứng minh còn một quả bom không nổ đúng giờ. Bởi trong tàn hồn của Lý Đại Khánh, tôi thấy rõ ràng hắn cài năm quả bom hẹn giờ trong tòa cao ốc này, còn trên người hắn thì cột một quả.

“Còn một... còn một quả bom nữa!” Tôi lớn tiếng nói với người cảnh sát vừa bị tối kéo lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.