*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Sau đó tôi bảo Lan San San và mẹ cô bé nhớ kĩ lại xem lúc Viên Lãng xuất hiện, trong nhà có xảy ra chuyện gì đặc biệt không? Nhưng do chuyện đã xảy ra mấy tháng trước, cho nên nhất thời họ không nhớ ra được gì.
Về phần Viên Lãng, Lan San San cũng không biết nhiều... Ban đầu cô bé cho rằng Viên Lãng là bạn của cha, cho nên không hỏi nhiều chuyện của hắn, trừ việc biết hắn tên Viên Lãng thì chỉ biết năm nay hắn hai mươi hai tuổi. May mà do Lan San San mê cậu chàng này quá mức, nên thời gian hắn không xuất hiện, Lan San San đã vẽ hắn rất nhiều, thật không ngờ cô nhóc mười lăm tuổi này sẽ giỏi như vậy.
Từ những bức tranh của Lan3San San, có thể thấy dáng dấp Viên Lãng rất ưa nhìn, khó trách mê hoặc được cô bé như vậy. Nhưng nếu hắn không phải là người, thì cho dù ưa nhìn đi nữa cũng vô dụng.
Trên đường về, tôi suy nghĩ nhiều về những thông tin chúng tôi có được về Viên Lãng... trừ tên tuổi hắn ra, cũng chỉ có mấy bức tranh này. Nếu người này đúng là một âm hồn, như vậy hắn tuyệt đối không vô duyên vô cớ dây dưa với Lan San San, trong đó chắc hẳn có chuyện gì mà tôi không biết. Nhưng nếu hắn là yêu ma quỷ quái, thì chuyện thật sự càng khó giải quyết. Về đến nhà, tôi lập tức kể lại cặn kẽ chuyện của Lan San San với Chú Lê, chú ấy nghe xong trầm0tư một lúc rồi nói: “Yêu quái thì khả năng không lớn, chỉ sợ là một oan hồn...”
“Vậy chú nghĩ thứ trong bụng Lan San San là thứ gì?” Tôi tò mò hỏi.
Chú Lê suy nghĩ một lát và đáp: “Đó là một thai nhi không có thực, cũng chính là thai mạ mà người xưa nói...”
“Thai ma? Vậy có thể sinh ra được không?” Tôi khẽ giật mình.
Sắc mặt Chú Lê u ám, chú nói: “Có thể... Nhưng đến lúc đó Lan San San cũng không sống được.” Tôi không ngờ chuyện này lại nghiêm trọng đến vậy, nếu quả thực như lời Chú Lê nói, nếu thai ma này được đủ tháng là sẽ sinh, nhìn bụng của Lan San San... cũng có khi sắp đến ngày sinh rồi, nếu chúng tôi không nhanh chóng giải quyết vấn đề5này, chỉ sợ sẽ không giữ được tính mạng cô bé.
Nghĩ vậy tôi vội hỏi Chú Lê: “Có cách gì bỏ cái thứ trong bụng Lan San San đi, đồng thời không làm hại đến cô bé không?” Sắc mặt Chú Lê tỏ ra khó khăn: “Việc này đúng là hơi khó thực hiện, nếu như phát hiện sớm và chưa tới tháng, có lẽ chú còn có thể từ từ nghĩ cách... Nhưng trong bụng của cô bé kia, chỉ sợ không thể chờ được lâu nữa. Nếu như dùng thuốc phá thai ma, con bé cũng phải mất nửa cái mạng. Sau này xương cốt, thân thể cô bé không thể nào như người bình thường được.” Tôi nghi ngờ hỏi: “Thai ma cũng có thể phá ư?”
Chú Lê khẽ cười nói: “Dĩ nhiên có thể rồi, có thể4mang thai thì đương nhiên có thể phá. Chỉ có điều thuốc phá thai này mạnh hơn nhiều so với thuốc phá thai thông thường, nếu không sao chú lại nói làm thế Lan San San sẽ mất nửa cái mạng chứ?”
Tội bất đắc dĩ nói: “Nửa cái mạng cũng còn hơn là không còn mạng... nhưng cô bé mới là học sinh trung học, sao lại chọc đến tên sắc ma chứ?” Chú Lê nghe tôi nói vậy thì cười lắc đầu: “Cái tên Viên Lãng kia chưa chắc đã là sắc ma, người bình thường sao có thể tùy tiện mang thai ma được? Chắc chắn âm hồn này đã nảy sinh tình cảm thật sự với Lan San San... Chỉ khi cả hai người đôi lứa yêu nhau, giữa người và ma mới có thể có thai. Nếu9như một bên có ác ý thì chỉ sợ không tạo được thai ma đâu.”
Tôi thấy đúng là dở khóc dở cười: “Người với ma khác biệt, cứ coi như đôi lứa yêu nhau thì sao chứ?”
“Cho nên sau khi cô gái sinh ra thai ma thì cũng mất mạng, như vậy không phải là một nhà đoàn viên sao?” Chú Lê thấp giọng nói.
Tôi nghe vậy thì không biết nên nói gì, xem ra giữa các loài bất đồng không nên tùy tiện yêu nhau... để tránh hại người hại mình. Nhưng bây giờ, vấn đề mấu chốt là Lan San San không hiểu gì cả, cô bé căn bản không biết Viên Lãng không phải là người sống, càng không biết mình có thể mất mạng vì mối tình này.
“Cho nên pháp luật nước ta nghiêm cấm người chưa thành niên xảy ra quan hệ!” Chú Lê nghiêm túc nói.
Tôi nghe mà lắc đầu: “Ôi, đã là lúc nào rồi mà chú còn phổ biến kiến thức pháp luật cho cháu? Chú cứ yên tâm một trăm hai mươi phần trăm đi! Cháu đi tìm con khỉ cũng không tìm mấy cô nhóc chẳng hiểu sự đời đâu. Theo chú thì Lan San San phải làm sao đây? Đâu thể cứ kệ cô bé sinh cái thai ma kia rồi bị âm hồn đó mang đi được.”
Lúc này Chú Lê cũng thở dài thườn thượt và nói: “Dĩ nhiên là không thể, chẳng qua là phải để chú suy nghĩ thật kĩ... Như vậy đi, ngày mai chú và các cháu đến nhà họ Lan, chứ không tin âm hồn này tự chạy đến nhà họ, chắn hẳn nhà họ có món đồ gì để hắn bám vào.”
Buổi tối, Chú Lê tự mình gọi điện thoại cho ông chủ Lan, hỏi ông ta có biết người nào tên Viên Lãng, trẻ tuổi, năm nay chỉ khoảng hai mươi mấy không... Ông chủ Lan nghe xong, suy nghĩ thật lâu, nhưng cuối cùng ông ta cũng không nhớ có từng biết người này.
Nếu những lời này của ông chủ Lan đều là nói thật, vậy chứng minh âm hồn tên Viên Lãng không có quan hệ gì với nhà họ Lan, nhất định là vào nhà họ thông qua vật gì đó.
Sáng hôm sau, Chú Lê dẫn theo chúng tôi cùng đến biệt thự nhà họ Lan. Lần này Chú Lê đích thân đến, ông chủ Lan cũng không thể không xuất hiện như lần trước.
Sau khi vào nhà, Chú Lê cẩn thận quan sát cách bố trí trong biệt thự, sau khi không thấy bất kỳ vấn đề gì mới lấy la bàn ra, đi loanh quanh bốn phía. Cuối cùng, khi chú ấy đi qua món đồ trang trí bằng ngọc thạch, la bàn trong tay đột nhiên chuyển động mạnh.