*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ông Lan không vui nói: “Bà ngày nào cũng đi ra ngoài không chơi bài thì đi thẩm mỹ viện, không có thời gian là đúng rồi.” Bà Lan nghe vậy, lập tức kích động nói: “Ông nói như cái nhà này chỉ có một mình tôi vậy, sau khi ông dính lấy cô ta thì hay rồi, không thấy ông để ý đến cái nhà này nữa, ông còn không biết xấu hổ mà nói tôi!” Chú Lê thấy hai người này chuẩn bị cãi nhau ầm ĩ, lập tức nói tránh đi: “Nơi này để quá nhiều tạp vật không có lợi cho phong thủy, nếu không thì để tôi xem xét xem nên thay đổi thế nào, sau đó sửa đổi lại chỗ này cũng không3muộn?”
Bà Lan thấy Chú Lê nói phong thủy không tốt, lập tức không nói với ông Lan nữa, quay ra thành kính nói với Chú Lê: “Vậy nhờ đại sư xem kĩ giúp tôi phong thủy ngôi nhà này với ạ...” Chú Lê gật gật đầu, sau đó đưa chúng tôi đi quanh sân sau của biệt thự. Tôi biết Chú Lê làm vậy vì muốn tôi xem nơi này có vấn đề gì hay không.
Nhưng tôi đứng đây cẩn thận cảm nhận một lượt, vẫn không cảm nhận được gì, chỉ sợ thi thể Viên Lãng không hề bị chôn ở đây! Dù sao cũng không có người nào lại đi chôn xác một người ở sân sau nhà mình cả... Nếu có thì bà Lan này thật0là đáng sợ! Mặc dù tạm thời tôi không cảm nhận được gì, nhưng tôi luôn có cảm giác nơi này tuy không có xác của Viên Lãng nhưng có một đồ vật khác có liên quan đến cậu ta... Tôi quay đầu nói với bà Lan: “Tôi có thể đi vào hai căn phòng này được không?”
Dù bà Lan hơi ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì, bà ta gọi chị Ngô giúp việc đi lấy chìa khóa, mở cửa hai căn phòng màu thép cho chúng tôi... Sau đó tôi đi vào trước.
Vừa đi vào tôi đã ngửi thấy mùi ẩm mốc cũ kỹ trong phòng, thực sự hơi khó chịu, Đinh Nhất mở cửa sổ ra, định để gió tản bớt mùi nồng ẩm khó chịu...5không ngờ nơi này bụi quá nhiều, Đinh Nhất vừa mở cửa sổ ra một trận gió thổi tung đống bụi xung quanh, nhất thời khiến tôi ho khan. Chờ mãi mới đến lúc bụi chìm xuống hết, tôi hơi dịu khóe mắt, cẩn thận quan sát tình trạng căn phòng... Nói những đồ vật trong hai căn phòng này là tạp vật thì đúng là coi thường chúng, vì ở đây có nhiều đồ gỗ và tranh chữ cổ nhìn không biết thật hay giả.
Chắc hẳn đây là những “học phí” mà trước đây ông chủ Lan bỏ ra, có lẽ đều là vàng ròng bạc trắng mua về, cho nên khi thành rác rưởi cũng không lỡ ném đi, bởi vậy mới chất đống phủ bụi nằm4ở đây.
Thật ra đồ vật bên trong này được bày biện coi như chỉnh tề, trừ có thêm lớp bụi bên ngoài thì các cái khác vẫn còn tốt, cho nên tôi mới có thể liếc mắt đã nhìn thấy trong góc tường có một vật không phù hợp với những thứ xung quanh....
Đó là một cặp kính mắt đã bị vỡ, nằm yên tĩnh bên dưới chiếc bàn bát tiên. Lớp bụi dày phía trên chỉ ra nó đã nằm ở đây rất lâu rồi, không biết vì sao chủ nhân của nó lại lãng quên nó ở đây? Tôi bước đến nhặt chiếc kính vỡ lên, nhẹ nhàng thổi lớp bụi bên trên, cùng lúc đó, những hình ảnh trong ký ức của một người ùa vào9trong đầu tôi... Nếu như tôi không nhầm thì chủ nhân của cặp kính này hẳn là Viên Lãng.
Chiếc kính chứa toàn bộ ký ức đã mất đi của Viên Lãng, chân tướng cái chết của cậu ta cũng ở trong đó. Chỉ là tôi không thể ngờ được, một người thanh niên vừa tốt nghiệp lại chết không đáng như thế... Ba năm trước, Viên Lãng được nhà họ Lan mời đến làm gia sư tiếng Anh cho cậu con trai Lan Tiêu Lỗi đang ôn thi lên cấp ba. Vì thù lao nhà họ Lan trả rất cao, cho nên dù vị cậu cả nhà họ Lan này khó dạy thế nào, Viên Lãng cũng sẽ đúng giờ mỗi ngày đều đến dạy.
Hồm xảy ra chuyện, Viên Lãng giống như bình thường đi vào biệt thự nhà họ Lan chuẩn bị dạy thêm cho Lan Tiểu Lỗi, nhưng vừa vào cửa cậu ta thấy trong nhà ngoài mẹ Lan Tiêu Lỗi thì không còn ai nữa. Sau đó mẹ Lan Tiểu Lôi nói với cậu ta: “Tiêu Lỗi đến chỗ cha nó, đang trên đường về, cậu ngồi chờ một lát.” Viên Lãng cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, ngồi xuống ghế salon lấy tài liệu học hôm nay ra xem lại... Đúng lúc đó, mẹ Lan Tiêu Lỗi bưng một ly nước đến cho Viên Lãng, bảo cậu ta uống giải khát.