Người Tìm Xác

Chương 1622: Người trong cuộc



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyện bị mất thi thể đối với họ mà nói vừa đơn giản lại vừa phức tạp, nếu không lúc này bọn họ đã yên tâm về nhà đón năm mới rồi, đâu cần hai mươi chín Tết còn đau khổ ngồi ngây ngốc mà ngắm một đống thi thể trong phòng pháp y chứ

Điều đáng mừng là bên phía gia đình Lưu Lực An đã không có họ hàng gần nào truy cứu trách nhiệm khi thi thể bị hư hỏng, mà cấp trên cũng chỉ yêu cầu Bạch Kiện viết một báo cáo kỹ càng về những chuyện đã xảy ra.

Mặc dù chuyện này nhìn từ bề ngoài thì nguy cơ đã tạm thời được giải trừ, thế nhưng tôi và Bạch Kiện đều biết chuyện này3nhìn qua không đơn giản như thế

Nếu như không điều tra rõ triệt để chuyện này thì lần sau lại xuất hiện chuyện tương tự sẽ phải giải quyết thế nào?

Tôi và Đinh Nhất đi tới nơi thì gặp Bạch Kiện đang ăn cơm ở phòng bên cạnh, tôi thấy thể không nhịn được mà đùa một câu: “Vừa nhìn xác chết mà vẫn có thể ăn được ạ?”

Ai ngờ Bạch Kiện chả quan tâm: “Cái này đã là gì? Trưa hôm nay nhà bếp bên anh làm món thịt kho tàu! Cậu có muốn ăn một suất không?”

Tôi nghe xong tức giận bảo: “Chỉ một suất thịt kho tàu mà đã muốn đuổi tôi đi à? Anh nghĩ hay quá nhỉ!”

Bạch Kiện cười hì hì: “Yên tâm đi!0Chờ vụ án này xong anh cam đoan sẽ mời cậu ăn một bữa to!”

Đi vào phòng pháp y một lần nữa, trong lòng tôi vẫn hơi nặng nề..

Bởi vì lần này tôi muốn cảm nhận tàn hồn của hai đứa trẻ, bọn chúng là hai đứa con của Lưu Lực An

Đứa bé gái tên là Lưu Tử Huyên, năm nay mới có bảy tuổi đang học lớp hai

Bé trai là Lưu Tử Hàm đang được gửi ở nhà trẻ

Hai chị em này đang ở tuổi hồn nhiên ngây thơ không buồn không lo vậy mà cuối cùng vì một quyết định đáng sợ của cha mình..

mà phải chết sớm.

Trong trí nhớ của Lưu Tử Huyên, ngày đó ông bà nội, ông bà ngoại, chú hại và thím hai,5còn có cô trẻ đều cho con bé một bao lì xì, nói là tiền mừng tuổi năm mới

Cô bé cao hứng thương lượng với mẹ để chờ tới lúc khai giảng dùng số tiền này mua một máy học tập..

Lúc đầu cả nhà họ vui vẻ chuẩn bị bữa cơm sum vầy, vậy mà Lưu Tử Huyên lại phát hiện cha mình không giống như không bình thường lắm, ánh mắt cha nhìn hai chị em hơi lạ, thậm chí đôi lúc ngẫu nhiên trong chớp mắt cô bé nhìn thấy có ánh đỏ hiện lên trong mắt cha mình.

Khi tôi nhìn thấy ánh đỏ trong mắt Lưu Lực An từ trí nhớ của Lưu Tử Huyên thì trong lòng thắt lại, tình huống như thế tôi đã4thấy trong mắt Lý Đại Khánh và sau này là Tống Tam Thủy...

Như thể xem ra từng chuyện xảy ra này không phải là ngẫu nhiên riêng lẻ mà dường như phía sau có một bàn tay vô hình đang điều khiển toàn bộ

Hai lần trước bởi vì trùng hợp..

Do sự xuất hiện của chúng tôi nên đã thay đổi ít nhiều kết quả cuối cùng.

Nhưng cả gia đình Lưu Lực An không được may mắn như thế..

Hắn kéo theo cả nhà cùng nhau xuống suối vàng mà không hề do dự, chẳng lẽ chỉ vì hắn bị bệnh tâm thần? Nếu như không phải như thế..

Vậy người tạo ra kết cục như thế này có mục đích gì?

Chẳng lẽ thật sự như Chú Lê đã nói là muốn9dùng xương sọ làm bát Kapala? Mặc kệ mục đích của đối phương là gì thì trong mắt hắn, mạng người không hề đáng tiền!

Thật không biết Lưu Lực An sau khi chết có hối hận với những gì mình đã làm hay không? Nếu như tất cả những điều này đều không phải mong muốn của hắn vậy chắc chắn sau khi chết sẽ vô cùng oán hận mà biến thành lệ quỷ.

Sau đó tôi lặp đi lặp lại cảm nhận toàn bộ tàn hồn của những người đã chết một lần nữa, nhưng ngoại trừ Lưu Tử Huyên ra thì không còn nhìn thấy đôi mắt đỏ của Lưu Lực An trong trí nhớ của những người khác

Có lẽ do Lưu Tử Huyên tuổi còn nhỏ hoặc có khi thể chất cô bé đặc biệt..

Tóm lại cả nhà trữ Lưu Tử Huyên ra thì không ai phát hiện Lưu Lực An có biến đổi khác thường.

Sau khi tôi cảm nhận một lượt toàn bộ tàn hồn thì mệt đến ngã vật ra đất..

Loại làm việc dùng tinh thần này còn mệt mỏi hơn so với làm việc chân tay

Đinh Nhất thấy trán tôi toát mồ hôi vội kéo chiếc ghế bên cạnh cho tôi ngồi xuống: “Trước tiên nghỉ ngơi một lúc đi! Liên tục như vậy cũng không tốt...”

Sau khi ngồi xuống, tôi vuốt trán đầy mồ hôi rồi nói: “Không sao, tôi cũng đã xong việc rồi, còn lại thì kể cả bọn họ có sống lại cũng không biết thêm được gì nữa đâu.”

Bạch Kiện thấy thể tranh thủ rót cho tôi cốc nước và nói: “Thế nào? Có thấy chỗ nào đáng nghi không?”.

Tôi uống một ngụm nước rồi chậm rãi nói: “Đúng là có phát hiện ra một chỗ khác thường, nhưng tình huống cụ thể thể nào tôi cũng không nói rõ được..

Nhưng có một điều có thể khẳng định đó chính là cả nhà Lưu Lực An bị người ta hại chết mà không phải nhìn đơn giản như vẻ bề ngoài...”.

Bạch Kiến nghe xong biển sắc: “Không thể nào! Hung thủ là một người khác? Vậy tính chất của vụ án này sẽ hoàn toàn thay đổi...”

Tôi nghe anh ta nói như vậy thì vội vàng khoát tay: “Tính chất không thay đổi, anh kết án thế nào thì cứ kết án như thể đi, anh cũng đâu thể viết trong hồ sơ rằng hung thủ không phải là người mà là ma chứ?”

“Ma quái á?” Bạch Kiện giật mình hỏi

Tôi gật đầu một cái rồi trả lời: “Nói thật cho anh biết vậy! Trước đó vụ nổ bom ở tòa nhà Thể Mậu và vụ tự thiếu trên xe buýt rất có thể có liên quan với vụ án này, mặc dù hiện giờ tôi không biết mối liên quan ngoại trừ ánh mắt màu đỏ ra thì còn gì khác nữa không..

Nhưng tôi có thể khẳng định phía sau những vụ án này chắc chắn có người điều khiển

Nhưng cụ thể là cái gì thì tôi phải trở về bàn bạc với Chú Lê đã.” Bạch Kiện nghe thể khẩn trương hỏi: “Vậy có phải sẽ có những vụ án mới phát sinh?” Tôi lắc đầu nói: “Khó mà nói..

Trước khi biết rõ ý đồ của đối phương thì tất cả đều là ẩn số.”

Bạch Kiện nghe xong trong nhất thời cũng yên lặng, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, mặc dù ba vụ giết người này nhìn bề ngoài không có mối liên quan nào..

Nhưng nếu thật sự có người đứng phía sau điều khiển thì đối phương có khả năng gây ra càng nhiều vụ án, nếu cứ như thế sẽ tạo ra mối nguy hại quá lớn cho xã hội.

Sau đó, khi tôi và Đinh Nhất rời đi, Bạch Kiện còn dặn dò: “Anh sẽ kết án sớm vụ án của nhà họ Lưu, dù sao có một số sự thật không nên để công chúng biết, nếu không nhất định sẽ làm xã hội sợ hãi..

Ngày mai anh sẽ lấy ra hồ sơ hai vụ án kia và kiểm tra cẩn thận lại một lượt

Bên cậu nếu có đầu mối gì thì nhớ tranh thủ thời gian liên hệ với anh, không thể để chuyện thể này xảy ra nữa.” Tôi nghe xong gật đầu và nói: “Yên tâm đi! Hai lần trước bọn tôi đều là người trong cuộc, nếu đã để bọn tôi gặp phải thì nhất định điều tra điều quái lạ trong này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.